Một Bước Lên Tiên

chương 262: tao còn sự lựa chọn thứ ba

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc Trần Hạo và Từ Lãng vòng xe lại thì nhìn thấy đuôi xe dã ngoại kia. Lúc đó bọn họ đang đi về phía đường nhánh của thành phố Thiên Trung. Thấy thế, Trần Hạo vội lái xe đuổi theo.

Chỉ có điều, vừa mới đi ra đường nhánh, vẫn chưa đi đến trạm thu phí thì có một chiếc xe chắn ngang trước mặt họ, chắn không cho họ đi qua.

Từ Lãng thấy vậy thì ánh mắt sắc bén, nói: “Đừng để ý, vòng sang bên cạnh mà đi”.

Trần Hạo gật đầu rồi lái xe sang bên. Nhưng chiếc xe đó dường như biết họ định làm gì nên đã khởi động xe và tiếp tục chắn đường của họ. Dù sao thì Trần Hạo đi hướng nào, chiếc xe đó sẽ chắn hướng đó.

Trần Hạo và Từ Lãng phát hiện có gì đó không ổn.

“Xe này cố tình đấy”, Trần Hạo dừng xe bên đường và hai người xuống xe.

Người trên xe đó thấy vậy thì cũng dừng xe bên đường.

“Đại ca! Trùng hợp quá”, tên ma ốm từ trên xe xuống, sau đó cười híp mắt nhìn Từ Lãng.

Hắn không ngạc nhiên chút nào khi nhìn thấy Từ Lãng, vì hắn rất hiểu đại ca của mình. Hơn nữa, trước đó bọn họ cũng qua một số cách mà biết được Bạch Diệc Phi đã trúng độc. Nếu như vậy thì trước đó Từ Lãng và Bạch Diệc Phi cãi nhau to, Bạch Diệc Phi không hề ngất đi, điều này rất đáng ngờ. Bây giờ mới thấy, đó chỉ vở kịch bọn họ tự biên tự diễn mà thôi.

Từ Lãng chau mày, nói: “Sao cậu lại ở đây? Tôi nhớ là cậu không phải người của bọn chúng mà”.

“Quả thật là không phải”, tên ma ốm đáp.

“Vậy thì tránh ra cho bọn tôi đi”.

“Xin lỗi nhé, em không thể”.

Từ Lãng trợn mắt nói: “Cậu định ra tay với tôi?”

Tên ma ốm dường như biết đối phương đang nghĩ gì nên nói: “Đại ca! Anh cũng biết rồi đấy, chúng ta đều có đạo đức nghề nghiệp. Thật ra anh không cần như vậy, nhiệm vụ của anh là giết Bạch Diệc Phi mà, không phải sao?”

“Nhưng Bạch Diệc Phi đã cứu mạng tôi, cứu mạng một sát thủ muốn giết anh ta đấy, hiểu không?”, Từ Lãng thản nhiên nói.

“Anh ta rõ ràng có thể không cần bận tâm đến tôi nhưng anh ta vẫn cứu”.

“Cậu không hiểu được cảm giác đó đâu, cái thế giới vốn lạnh băng đó đột nhiên như được chiếu sáng khiến người ta cảm thấy ấm áp vô cùng”.

“Đại ca, anh thay đổi rồi”, tên ma ốm nói.

Từ Lãng gật đầu thừa nhận: “Đúng, là anh ta khiến tôi cảm thấy mình như được sống lại”.

Gã là sát thủ, vốn không nể tình gì, thế giới quan với gã đều là sự lạnh lùng vô tình. Nhưng chính Bạch Diệc Phi khiến gã cảm nhận được sự ấm áp và tình cảm giữa người với người.

Còn Trần Hạo cũng đồng cảm với câu nói đó của gã. Trước đây chẳng phải Trần Hạo cũng sống trong thế giới lạnh giá đó sao? Chính Bạch Diệc Phi đã cho hắn ta biết cảm giác ấm áp, giúp hắn ta thấy được ánh sáng và như được sống lại.

Tên ma ốm nhìn Từ Lãng một cách thâm sâu, nói: “Vậy thì chúc mừng đại ca”.

Từ Lãng nhìn hắn rồi nói: “Đừng nhiều lời nữa, đến đi”.

Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi cùng lao vào đối phương rồi so tài cao thấp.

Tên mắt ti hí nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Mày muốn chết thế nào? Chỗ tao có súng, có dao, mày có thể chọn một cái”.

“Tao có sự lựa chọn thứ ba nữa”.

Tên mắt ti hí chau mày nói: “Nói nghe xem?”

“Tao chọn mày chết”.

Tên mắt ti hí lập tức sầm mặt lại, nói: “Bạch Diệc Phi! Ông đây cho mày lựa chọn là coi trọng mày lắm rồi đấy. Nếu ông đây không vui thì sẽ giày vò mày trước rồi mới cho mày chết. Dù sao thì hiện giờ cũng không ai biết mày đang ở đâu nên tao cũng không vội”.

“Tao cũng không vội”.

“Hừm! Mày không vội thì có tác dụng quái gì”, tên mắt ti hí theo phản xạ mà đáp lại một câu nhưng sau đó liền cảm thấy có gì đó không ổn, nói: “Mày không vội? Sắp chết đến nơi rồi còn không vội, mày định dọa ai?”

“Tao thấy mày bị dọa sợ rồi hả? Nhưng cũng không sao, dù sao thì có thế nào mày cũng phải chết thôi”, nói xong tên mắt ti hí đó không cho Bạch Diệc Phi cơ hội lựa chọn nữa. Gã lấy dao ra, nói: “Tao thấy, nếu nói về mức độ tra tấn thì dao vẫn tốt hơn, sẽ khiến mày cảm nhận rõ nét đau đớn. Còn có di nguyện gì thì nói ra, có thể tao sẽ đáp ứng cho mày”.

Bạch Diệc Phi trầm ngâm một lát, hỏi: “Người muốn giết tao là ai?”

“Câu hỏi ngu ngốc như vậy mà cũng hỏi tao hả?”, tên mắt ti hí cười một tiếng, nói: “Mày nghĩ là ai?”

Bạch Diệc Phi nhìn tên đó, không phải anh không biết mà anh hỏi thế chỉ là muốn xác nhận lại lần nữa mà thôi.

Tên mắt ti hí lại nói: “Đã cảnh cáo mày rồi, bảo mày yên ổn ở thành phố Thiên Bắc đi nhưng mày cứ muốn đến thủ đô. Không còn cách nào khác, mày phải chết”.

“Nếu mày vào cảnh ngộ như tao thì mày cũng sẽ chọn như thế thôi”, giữa giết người và rơi xuống địa ngục thì không còn lựa chọn nào khác.

Tên mắt ti hí cười, dùng tay lau mũi dao, nói: “Nói cũng phải nhưng vô dụng thôi. Chịu chết đi”, nói xong gã giơ dao lên nhắm chuẩn vào Bạch Diệc Phi.

“Đừng…”, Lưu Hiểu Anh hét lớn một tiếng rồi chắn trước người Bạch Diệc Phi nhưng vì sợ hãi mà cô ta nhắm chặt mắt lại.

Chỉ có điều kỳ lạ là, Lưu Hiểu Anh đợi rất lâu nhưng không thấy dao chém xuống và cũng không cảm nhận được có người lao về phía mình và Bạch Diệc Phi.

Ồ? Tình huống gì đây? Lưu Hiểu Anh mở mắt ra thì kinh ngạc há hốc mồm.

Chỉ thấy tên mắt ti hí cứ giữ nguyên tư thế giơ dao đó mà không dám nhúc nhích. Phía sau gã lúc này là một lái xe với thân hình vạm vỡ. Người đó không phải ai khác mà chính là Bạch Hổ bị ‘chết’ trong vụ tai nạn giao thông.

Trong tay Bạch Hổ cũng cầm dao kề bên dưới hông phải của tên mắt ti hí, chỉ cần gã động đậy thì sẽ máu tuôn trào ngay.

Tên đó vẫn chưa biết phía sau mình là ai, chỉ hỏi một câu: “Ai vậy?”

Bạch Hổ cầm dao đi lên trước mặt tên đó, lúc này anh ta đã tháo kính râm và mũ xuống.

“Bố mày đây”, Bạch Hổ đáp lại với vẻ mặt lạnh lùng.

Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh khóe miệng đều co rúm lại, bình thường đâu nhìn ra Bạch Hổ có thể giả dạng ‘bố’ người khác tốt thế?

Tên mắt ti hí lập tức trừng mắt hỏi: “Mày… Chẳng phải mày chết rồi sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio