Một Bước Lên Tiên

chương 71: đừng đùa với hổ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt.

Gã kia vẫn huênh hoang nói: “Mẹ, chúng mày đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Đây là tập đoàn Liễu Thị nhé! Chúng mày …”.

“Bốp!”

Bạch Diệc Phi vả thẳng vào mặt gã.

“Đừng nhiều lời!”

Cú bạt tai của Bạch Diệc Phi rất nặng tay, gã kia bị đòn nhất thời không kịp phản xạ. Sau đó, gã nổi điên lên: “Mẹ cha lũ chúng mày! Tao sẽ cho chúng mày chết!”

Nói xong, gã tung thẳng cú đá về phía trước.

Tiếc rằng, chân vừa kịp giơ lên thì đã bị Bạch Hổ đạp trúng ngực, bay qua một bên.

“Á! Mẹ ơi!”

Gã bị đá văng ra xa, xô vào mấy tên còn lại, tất cả đều ngã sõng soài.

Ngay khi chạm đất, gã trợn ngược mắt rồi lập tức ngất xỉu.

Hai ba chục tên còn lại thấy thế thì sốc nặng.

Gã kia chẳng phải là vệ sĩ của cậu chủ Liễu sao?

Vừa rồi còn nói là võ sư Taekwondo đai đen bát đẳng cơ mà?

Một cước đã ngất? Mẹ kiếp, đùa tao à?

Cả đám người lùi lại phía sau.

Bạch Diệc Phi nhìn đám người đó, biểu cảm không chút thay đổi.

Ở một diễn biến khác, Liễu Chiêu Phong sau khi thấy cảnh tượng vừa rồi thì ngồi đờ ra trong văn phòng nhìn màn hình CCTV.

Gã tóc dài đó là vệ sĩ thân cận của gã ta, võ sư Taekwondo đai đen bát đẳng. Đúng là rất có thực lực. Vậy mà người của Bạch Diệc Phi chỉ đạp một cước đã ngất xỉu, tên điên đó biến thái đến chừng nào?

Lý Tuyết cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng biểu cảm thì đỡ choáng hơn Liễu Chiêu Phong nhiều. Sự lợi hại của Bạch Hổ gần đây cô cũng từng được chứng kiến rồi.

Lúc này, trong CCTV có tiếng hô không rõ là của ai: “Chúng ta đông người, sợ cái mẹ gì? Cùng nhào lên đi!”

Nhìn tới đó, Lý Tuyết lại bắt đầu lo lắng.

Đông người như vậy, Bạch Hổ có giỏi đến đâu thì cũng chỉ có một mình, nhỡ mà …

Thế nhưng, những gì diễn ra sau đó thực sự khiến Lý Tuyết kinh ngạc, còn Liễu Chiêu Phong thì thực sự choáng đến rơi cả hàm.

Chỉ biết rằng đám hai ba mươi người kia cùng xông tới dùng gậy phang tới tấp vào người Bạch Hổ.

Bạch Hổ không che, không tránh mà cứ đứng trơ trơ như tảng đá cho bọ họ tùy ý đánh.

Đám người kia đần mặt ra, càng đánh càng nhụt trí.

Bạch Hổ hô lên một tiếng, vung hai tay lên, đám người hai bên văng ra xa, tiếp tục mỗi chân một cước, trước sau đều đổ rạp.

Những người chứng kiến đều đứng hình.

Mẹ kiếp, khủng vậy ai chơi lại?

Chỉ một lát sau, đám hai ba mươi người kia chẳng ai còn đứng lên được nữa.

Bạch Diệc Phi mặt không biến sắc bước qua từng tên một, đến thẳng cửa thang máy.

Trong văn phòng, Liễu Chiêu Phong chứng kiến toàn bộ, gã hoang mang cầm áo khoác lên, vừa đi vừa hằn học nói: “Tuyết Nhi, cô cứ chờ đó, không lâu nữa, tôi sẽ khiến cho tên Bạch Diệc Phi kia trở lại nguyên hình, tiếp tục làm tên phế vật như hắn đã từng”.

Lý Tuyết hoàn toàn kiệt sức nhìn Liễu Chiêu Phong, muốn nói gì đó nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy gã tung cửa bỏ chạy.

Liễu Chiêu Phong vừa rời đi không lâu, Bạch Diệc Phi đạp cửa văn phòng xông vào, nhìn thấy Lý Tuyết đang nằm trên gế sô pha.

“Tuyết Nhi …”, Bạch Diệc Phi hấp tấp lao tới, ôm chầm lấy Lý Tuyết. Phát hiện người cô mềm như bún, anh lo lắng hỏi: “Em không sao chứ?”

Lý Tuyết lắc đầu, bỗng nhìn thấy trên vạt áo bệnh nhân của Bạch Diệc Phi một vệt máu đỏ thẫm, biết rằng vết thương của anh lại bị rách, trong lòng cô vô cùng day dứt. Cô muốn nói với anh một lời nhưng chẳng còn chút sức lực nào nữa, trước mắt bỗng tối sầm lại rồi ngất đi.

Lúc này, phía ngoài tòa nhà vang lên tiếng còi xe cảnh sát.

Bạch Diệc Phi không buồn để tâm đến điều đó, cứ thế bế Lý Tuyết lên và bước thẳng ra ngoài.

Ra khỏi cửa, phía hành lang vẫn là đám người ban nãy đang lăn lộn kêu than.

Bạch Hổ bước tới: “Đã chạy thoát theo cửa sau rồi”.

“Hừ! Tránh được mùng một, không tránh khỏi hôm rằm!”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói.

Trong bữa tiệc của Lý Thị, tiệc của Liễu Thị, và kể cả lần trước trong quán KTV, anh đã rất nhiều lần cảnh cáo Liễu Chiêu Phong, yêu cầu gã tránh xa vợ mình ra, đừng có ve vãn Lý Tuyết nữa. Nhưng Liễu Chiêu Phong luôn bỏ ngoài tai.

Lần này còn dám dùng thuốc với Lý Tuyết, đúng là đã vượt quá giới hạn chịu đựng của anh rồi.

Nếu đã như vậy, anh ấy nhất định phải cho Liễu Chiêu Phong một bài học, để gã biết, người như thế nào, việc gì là thứ gã không nên động vào, không được phép làm!

Bạch Diệc Phi ôm Lý Tuyết bình thản bước ra khỏi thang máy, hướng về phía cửa chính.

Phía sảnh có rất nhiều nhân viên của Liễu Thị nghe ngóng được tình hình đã chạy tới để hóng chuyện.

Ra đến cửa, ngoại trừ nhóm bà tám còn có một đội cảnh sát.

Trong đám đông, Hà Viên Viên nhìn thấy cảnh Bạch Diệc Phi đang bế Lý Tuyết bước ra, trong lòng không tránh khỏi những cảm xúc khác lạ.

Hình ảnh trước đây và hiện tại của Bạch Diệc Phi không ngừng quay vòng vòng trong đầu cô ta, cuối cùng thì cũng phải dừng lại ở hình ảnh của thực tại.

Bạch Diệc Phi đúng là đã thay đổi rồi …

Lúc này, đội cảnh sát tiến đến: “Này, gây sự xong định phủi đít đi đấy à? Đâu có dễ thế?”

“Đồng chí cảnh sát, tên đầu to phía sau anh ta cũng gây chuyện đấy ạ!”, tên đội trưởng đội bảo vệ bị đánh lúc trước vội vàng chỉ về phía Bạch Hổ.

Bạch Hổ coi như không có chuyện gì, chẳng thèm để tâm đến tên bảo vệ.

Bạch Diệc Phi lại càng không quan tâm đến mấy tên cảnh sát, vẫn ôm chặt Lý Tuyết, cương quyết đi về phía trước.

Viên cảnh sát bị coi thường nên vô cùng tức giận, tiến lên phía trước giơ tay ra ngăn Bạch Diệc Phi lại: “Tên khốn này, dám kinh thường cảnh sát, coi thường pháp luật. Đã gây chuyện còn ngang ngược vậy sao? Tôi thấy chắc anh ngứa ngáy quá, phải đến đồn cảnh sát để giãn gân cốt thì mới biết thế nào là tuân thủ luật pháp!”

“Anh em, còng tay anh ta lại. Để tôi xem anh còn ngông cuồng đến đâu?”

Nghe lệnh, một viên cảnh sát lấy còng tay ra định bắt người.

“Đợi một chút”, có tiếng nói vọng lại từ sau lưng viên cảnh sát.

Mọi người quay đầu nhình về phía giọng nói vừa rồi. Một viên cảnh sát có dáng người cao gầy, bước xuống từ chiếc xe cảnh sát phía sau lưng họ. Đến trước mặt viên cảnh sát đang cầm còng số tám, đẩy tay thu về.

“Chuyện này …”, viên cảnh sát khó xử nhìn người này.

Bạch Diệc Phi ngước mắt, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc nhưng sau đó lại trở về vẻ mặt ban đầu.

Viên cảnh sát này chính là người lúc trước đã thả Bạch Diệc Phi khi anh bị bắt về đồn, lại còn khóa tay tên cảnh sát béo kia nữa. Anh ta tên là Tần Hoa.

Tần Hoa cười với Bạch Diệc Phi, sau đó quay qua nói nhỏ gì đó với viên cảnh sát kia rồi rút lui.

Viên cảnh sát nhìn Bạch Diệc Phi bằng ánh mắt không cam tâm, nghiến răng hô: “Thu quân!”

Nói xong, cả đội cảnh sát lái xe rời đi.

Đám đông ngơ ngác.

Có chuyện gì vậy?

Phút trước còn hô bắt người, phút sau đã thu quân là sao?

Đội bảo vệ thấy vậy thì đều không cam lòng, đội trưởng đội bảo vệ nén đau chạy ra gọi: “Đội trưởng Tần, còn chưa bắt người mà? Đội trưởng Tần …”.

Nhưng chẳng có lời hồi đáp nào, vì đoàn xe cảnh sát đều đã đi mất.

Đứng giữa đám đông, Hà Viên Viên ngây người ra một lúc lâu, đột nhiên cô ta như bừng tỉnh. Vừa rồi viên cảnh sát kia đã nói những gì mà tay đội trưởng Tần lập tức thu quân vậy, lẽ nào nói là Bạch Diệc Phi có thân thế không phải dạng vừa?

Nhưng cô ta cũng chỉ biết rằng Bạch Diệc Phi là tổng giám đốc tập đoàn Hầu Tước, thân thế đó có uy đến vậy sao?

Đâu chỉ là có uy thôi? Tập đoàn Hầu Tước là sự tồn tại thế nào chứ?

Dù chỉ là một chức trưởng phòng nhỏ bé cũng đã không hề đơn giản rồi, đây còn là tổng giám đốc cơ mà!

Tất nhiên, điều quan trọng nhất là tập đoàn Hầu Tước vô cùng lớn mạnh, là một ông lớn trong việc đóng thuế. Có thể nói là người phát lương cho cơ quan nhà nước, hiển nhiên không thể đắc tội được.

Bạch Diệc Phi ôm Lý Tuyết tiếp tục tiến về phía trước, vừa hay có hai tên bảo vệ đang đứng ngáng đường. Nhìn thấy Bạch Diệc Phi tiến đến gần liền run sợ: “Anh... anh... định làm gì?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio