Một Bước Lên Tiên

chương 333: đám người áo đen

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Từ Lãng và Trần Ngạo Kiều phản ứng kịp thời, bọn họ đồng thời đè Bạch Diệc Phi nằm úp mặt xuống. Cùng lúc đó tiếng súng và tiếng thét chói tai vang lên. "Á! Giết người kìa!"

Người qua đường nhanh chóng bỏ chạy tán loạn.

Đám người mặc áo đen xông từ phía sau tới.

Bạch Diệc Phi đứng dậy chạy tới núp đằng sau chiếc xe gần đó. Từ Lãng và Trần Ngạo Kiều nhanh chóng nằm xuống đất né đạn, sau đó bắt đầu tiếp cận đám người mặc đồ đen, chuẩn bị đánh giáp lá cà.

Từ Lãng và Trần Ngạo Kiều mỗi người đứng một bên đánh rớt khẩu súng của gã áo đen kia, sau đó bọn họ rút vũ khí ra chiến đấu!

Lần này có tổng cộng sáu người mặc đồ đen, sau khi giải quyết xong hai người thì còn lại bốn. Mục tiêu của bọn họ chính là Bạch Diệc Phi, vì thế chỉ có hai tên bao vây Từ Lãng và Trần Ngạo Kiều, hai tên còn lại đều tập trung tấn công Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi núp đằng sau xe nghe thấy hai tiếng súng vang lên thì tim đập bình bịch, con mẹ nó, có ngon thì bước ra đây solo coi! Dùng súng thì tính làm gì chứ?

Vì đã từng có kinh nghiệm chiến đấu nên Bạch Diệc Phi cảm thấy bản thân có khả năng đánh được đám người này, nhưng đối phương lại có súng, vì thế anh không còn cách nào khác là chạy đi núp.

Nhưng đối phương có nhiều người như thế, anh có nấp cũng vô dụng. Khi đám người kia thấy không thể bắn được Bạch Diệc Phi thì đã cất súng đi, sau đó chạy thẳng về phía Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi cũng nghe thấy tiếng súng, vì vậy anh đã lập tức đứng dậy. Cùng lúc đó một tên trong đám áo đen đã chạy tới bên cạnh anh, ánh mắt Bạch Diệc Phi co lại, anh phản ứng nhanh đưa tay lên đỡ, hơn nữa còn giơ chân đá vào phía dưới tên đó.

"Á!"

Tên đó kêu lên thảm thiết, theo bản năng dùng tay che kín chỗ đó của mình.

Bạch Diệc Phi nhanh chóng chạy thoát, anh chạy tới bên cạnh Từ Lãng.

Lúc này có một tên áo đen khác đuổi theo anh, tên đó giơ tay nắm lấy bả vai Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi lập tức cầm lấy bàn tay của tên kia, anh dùng sức kéo thật mạnh một cái khiến gã ta ngã xuống đất, sau đó ngồi thẳng lên người tên đó. Một tay anh chế trụ người mặc đồ đen, tay còn lại thì bóp mạnh vào cổ.

Tên đó không phản kháng nổi, đã bị Bạch Diệc Phi bóp chết.

Hai tên còn lại cũng nhanh chóng bị Từ Lãng và Trần Ngạo Kiều giải quyết. Bây giờ chỉ còn lại tên áo đen ban nãy bị Bạch Diệc Phi đá vào chỗ đó thôi, cuối cùng tên đó cũng ổn lại, gã ta nhanh chóng rút súng ra.

Bạch Diệc Phi vừa mới bóp chết tên kia, lúc này anh vẫn đang ngồi trên người gã, anh không hề chú ý tới họng súng đang nhắm thẳng vào đầu mình.

"Cẩn thận!"

Bạch Diệc Phi đột nhiên quay đầu lại, anh nhìn thấy họng súng đen thui kia thì không khỏi giật mình.

Lúc này Từ Lãng và Trần Ngạo Kiều vừa giải quyết xong hai tên áo đen kia. Lúc nhìn thấy cảnh tượng này thì muốn chạy tới cứu, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

"Bằng!"

Tiếng súng vang lên.

....

"Đã chuẩn bị xong hết chưa?"

"Đã xong cả rồi thưa cô chủ!"

Diệp Ngải mặc một bộ váy ngắn bó sát màu đỏ, đôi môi đỏ mọng nhanh chóng khẽ cười: "Tốt lắm, lên đường thôi".

Tên ma ốm kia gật đầu, sau đó hắn đi theo Diệp Ngải ra ngoài. Phía sau có một chiếc xe nhỏ màu đen chạy theo, bên trong chiếc xe đó là bốn người mặc đồ đen được huấn luyện vô cùng nghiêm khắc.

Trong một phòng riêng ở tầng hai của một câu lạc bộ giải trí, Tô Đại Lưu đang ngồi trên ghế salon, trong tay ông ta cầm ly rượu vang, vẻ mặt tươi cười trông thô bỉ một cách lạ thường.

Lúc này ông ta đang nhìn chằm chằm về phía cô nàng mặc đồ bó sát đứng ở cửa, cả người ông ta cũng nghiêng về phía trước, thật sự muốn sờ ẻm một cái.

Hiển nhiên Tô Đại Lưu vô cùng hưởng thụ cảm giác này, ông ta thích sự kích thích. Khi không sờ được thì trong lòng cảm thấy vô cùng ngứa ngáy, cảm giác này mới thật sự kích thích.

"Ôi, ôi, đôi chân này, vòng eo này, ngon ghê!", Tô Đại Lưu cười ha ha một tiếng.

Trương Vinh ngồi bên cạnh không muốn nhìn, tuy bọn họ đều là đàn ông, đều thích gái đẹp. Nhưng đi theo Tô Đại Lưu nhiều ngày thế này thì ông ta đột nhiên cảm thấy ngấy tận cổ.

Không biết Tô Đại Lưu nghĩ gì mà suốt ngày đắm chìm trong mấy nơi như thế này, ông ta không sợ lỡ như ngày nào đó xảy ra chuyện gì sao?

Tổng cộng có ba cô nàng, sau khi múa mua xong thì có hai cô nhanh chóng xuống ngồi bên cạnh Tô Đại Lưu, còn một người còn lại thì cầm ly rượu uống giao bôi với ông ta.

Hồn vía của Tô Đại Lưu đều bị ba cô nàng xinh đẹp này cướp đi mất rồi.

Lúc Tô Đại Lưu đang hưởng thụ sự phục vụ của mấy chân dài thì cửa phòng nhanh chóng bị ai đó đá văng.

Tô Đại Lưu đang hưng phấn lại bị cắt ngang, vì thế ông ta vô cùng bất mãn: "Mấy người là ai?"

Trương Vinh cũng nhìn về hướng đó, ông ta khẽ nhíu mày một cái. Trong những tình huống như thế này thì là đến trả thù hoặc là đặc biệt tìm có việc, nhưng ông ta nhớ bọn họ gần đây có đắc tội với ai đâu chứ?

Đúng như dự đoán, người đạp cửa chính là một tên mặc đô đen, đám người đó đều cao lớn hổ báo. Không những thế trong tay còn cầm một cây đao.

"Ai là Tô Đại Lưu?", người cầm đầu hét lên một câu.

Tô Đại Lưu còn chưa hiểu gì, trong lúc đang bực tức thì ông ta đã nhanh chóng đứng dậy: "Là tôi đây! Mấy người tìm tôi có chuyện gì?"

"Mấy người là ai? Sao lại dùng thái độ thế này để tìm người khác hả? Mấy người có biết tôi là ai không? Tôi mà nói ra mấy người sợ mất mật đấy!"

Không biết ai trong số bốn tên mặc đồ đen kia nhanh chóng lên tiếng: "Chính là ông ta. Mau bắt ông ta đi!"

Tô Đại Lưu sững sờ, lúc này ông ta cuối cùng cũng đã hiểu ra, bởi vì ông ta nhìn thấy thanh đao sáng loáng kia: "Mấy người muốn làm gì? Đây không phải nơi mấy người làm loạn đâu đấy!"

"Tôi là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước, nếu mấy người dám động tới tôi thì mấy người chết chắc!"

Đám người mặc đồ đen kia không thèm quan tâm, bọn họ nhanh chóng bước tới trước.

Ba cô nàng xinh đẹp thấy thế thì hét lên một tiếng, sau đó rúc người vào góc tường.

Trương Vinh cũng nhanh chóng trốn vào góc tường, ông ta đang nghĩ xem có phải Tô Đại Lưu đã đắc tội với ai rồi không. Nhưng nghĩ một lúc thì cảm thấy cũng khả năng, mấy ngày gần đâu Tô Đại Lưu quá kiêu ngạo, thế nên có người không ưa ông ta cũng là chuyện bình thường.

Nhưng người có can đảm làm thế với Tô Đại Lưu thì chắc chắn cũng không phải dạng dễ động vào, vì thế Trương Vinh lựa chọn cách im lặng không lên tiếng.

Tô Đại Lưu gào lên, trong lòng ông ta vô cùng hoảng hốt, cộng thêm cơ thể mập mạp của ông ta thì có muốn trốn cũng không được.

Hai người mặc đồ đen nhanh chóng đè Tô Đại Lưu xuống, hai người còn lại thì cầm đao nhanh chóng đâm vào người Tô Đại Lưu.

Tô Đại Lưu đối mặt với cái chết thì cố gắng vùng vẫy, sức mạnh bộc phát một cách đáng kinh ngạc, ông ta nhanh chóng thoát được hai người đang đè mình, sau đó lại dùng cơ thể đẩy ngã hai người còn lại, ông ta lảo đảo chạy ra khỏi phòng rồi hô thật to: "Cứu tôi với! Có giết người! Cứu tôi với!"

Người mặc áo đen chửi thề một tiếng, sau đó vội vàng đuổi theo.

Trương Vinh do dự một lúc rồi vội vàng đuổi theo. Đồng thời ông ta cũng gọi điện thoại cho Long Linh Linh.

Lúc Long Linh Linh nhận điện thoại thì đang ở bên cạnh Trần Hạo. Sau khi biết tin Trần Hạo đã nhanh chóng cho người tới cứu Tô Đại Lưu, bây giờ Tô Đại Lưu chưa thể chết được, vì thế nhất định phải cứu ông ta.

Tô Đại Lưu vừa chạy trên hành lang vừa kêu to, mọi người nhìn thấy cảnh này thì có người sợ hãi bỏ chạy, có người quen rồi nên cũng không quan tâm.

Không bao lâu sau Tô Đại Lưu nhanh chóng bị bắt lại, ông ta bị đâm mấy đao nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, tất cả đều là nhờ vào cơ thể mập mạp của ông ta, ông ta uốn éo tới vẹo cả người, khiến mấy tên kia không giữ nổi.

Đúng vào lúc người mặc đồ đen kia chuẩn bị đâm một nhát chí mạng thì người mà Trần Hạo cử đến đã có mặt, người đó nhanh chóng đuổi đám mặc đồ đen kia đi. Người đó còn nhìn thấy được Diệp Ngải và tên ma ốm đang đứng chờ ở bên ngoài nữa.

...

Một giây trước khi tiếng súng vang lên, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thì Tần Hoa đã nhanh chóng chạy tới, anh ta nhanh chóng móc súng ra bắn vào cổ tay người mặc đồ đen. Tên đó chưa kịp bóp cò nên tiếng súng kia là của Tần Hoa.

Thấy cảnh tượng này thì tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Tần Hoa đứng bên cạnh Bạch Diệc Phi nhanh chóng lên tiếng: "Mau đi thôi, cảnh sát sắp tới rồi!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio