Bạch Diệc Phi cảm thấy, bản thân có thể đi theo để hỏi người đàn ông đeo kính kia.
Sau khi có ý nghĩ này, anh mới yên tâm ăn cơm.
Khoảng hai mươi phút sau, những người ở bàn đó rời đi.
Đợi bọn họ đi ra ngoài, Bạch Diệc Phi lập tức lấy ra một cục vàng nhỏ, đặt lên bàn, sau đó nói với nhân viên phục vụ: “Không cần trả lại”.
Người phục vụ vội vàng cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn anh, cảm ơn, xin anh đợi một lát, ông chủ của chúng tôi muốn nói chuyện với anh”.
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu nhìn phát hiện phía sau người phục vụ còn có một người đàn ông trung niên trạc tuổi.
Người đàn ông trung niên cười với anh và nói: “Không biết anh có rảnh nói chuyện với tôi một chút không?”
“Không rảnh!”
Bạch Diệc Phi lúc này đang nóng lòng muốn tìm Lưu Hiểu Anh, làm gì có thời gian lãng phí với đám người này, nói xong liền rời khỏi nhà hàng.
Nhưng sau khi anh đi ra thì những người đó đã biến mất.
“Con mẹ nó”, Bạch Diệc Phi khó chịu chửi thề một câu.
Tuy nhiên ngay sau đó anh bình tĩnh trở lại, qua lời mấy người đó nói, khu vực số có lẽ thuộc quyền quản lý của nhà họ Hồng, vậy thì người bị hạ độc chết chính là người nhà họ Hồng, có lẽ những người có chút thân phận đều biết chuyện này.
Vì vậy Bạch Diệc Phi xoay người quay lại nhà hàng.
Mà ông chủ nhà hàng lúc này đang rất bàng hoàng, ngại ngùng đứng yên tại chỗ.
Người phục vụ không ngờ Bạch Diệc Phi sẽ trực tiếp từ chối, sắc mặt cũng có chút khó coi
Đúng vào lúc này, Bạch Diệc Phi quay lại, cười nói với ông chủ: “Xin lỗi, tôi nói đùa ấy mà, ông đừng để bụng nhé”.
Thấy vậy, vẻ mặt khó xử của ông chủ đỡ hơn ít nhiều, sau đó lại mỉm cười mà nói: “Không đâu không có gì”.
Sau đó Bạch Diệc Phi được ông chủ mời ra sân sau của nhà hàng.
Sân sau rất yên tĩnh, có cảm giác cổ kính lâu đời, giữa sân có một mái hiên, trong đó có một chiếc bàn đá.
Ông chủ nhà hàng mời Bạch Diệc Phi đến đó ngồi.
Sau khi ngồi xuống, ông chủ đó mới nói: “Xin chào anh, tôi tên là Lục Viễn, xin hỏi anh họ gì?”
Bạch Diệc Phi có thể cảm thấy thái độ của Lục Viễn đối với anh vô cùng khiêm tốn, có lẽ do anh là thương nhân bên ngoài đến, đối với Bạch Diệc Phi, ai tốt với anh thì anh sẽ tốt với người đó.
Vì vậy thái độ của anh cũng rất ôn hòa, thản nhiên nói một cái tên giả: “Tôi tên là Bạch Nhất”.
Tiếp đó, Lục Viễn hỏi Bạch Diệc Phi một số câu hỏi đơn giản, ví dụ như anh làm việc ở đâu, đến đảo Lam kinh doanh cái gì, dự định ở lại bao lâu?
Bạch Diệc Phi nói dối một cách rất nghiêm túc.
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên.
“Bố, nhanh nhìn này!”
Bạch Diệc Phi nhìn qua nơi phát ra âm thanh đó, phát hiện đó là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, không biết đã vào sân từ lúc nào, cô gái duỗi một cánh tay ra đặt trước mặt Lục Viễn.
Trên tay là một chiếc vòng tay màu xanh lục bảo, đây có lẽ là thứ mà con gái Lục Viễn muốn cho ông ta xem.
Bạch Diệc Phi liếc nhìn cô gái nhỏ, sửng sốt một lát, bởi vì cô gái không chỉ có dung mạo xinh đẹp mà còn mang đến cho người ta cảm giác thuần khiết như hoa sen, cảm giác này rất giống với Lý Tuyết.
Thế nên anh hơi ngây người.
Lục Viễn không nhìn mà đen mặt lại nói: “Mau đi qua một bên, không thấy bố đang tiếp khách quý sao?”
Cô gái rất không vui, khó chịu hừ lạnh một tiếng, còn trừng mắt với Bạch Diệc Phi rồi mới xoay người rời đi.
Bạch Diệc Phi nhìn cô gái đến thất thần.
Sau đó anh nghe thấy giọng nói của Lục Viễn bên tai: “Ông chủ Bạch?”
Bạch Diệc Phi lập tức hoàn hồn, nhận ra mình đã thất thố, có chút xấu hổ, nhưng ngay sau đó nhanh trí vội vã nói: “Ông chủ Lục, nghe nói đảo Lam này rất hỗn loạn, đặc biệt là với phụ nữ, con gái ông xinh đẹp như vậy, không sợ...”
Lục Viễn nghe xong thì thở dài: “Ông chủ Bạch nói đúng, có điều con gái tôi chỉ trang điểm khi ở trong nhà, ra ngoài đường sẽ làm cho mình xấu đi, để anh phải chê cười rồi”.
Bạch Diệc Phi lắc đầu nói: “Đâu có”.
“Nói chuyện lâu như vậy rồi tôi rất tò mò, ông chủ Lục rốt cuộc muốn nói gì với tôi vậy?”
Lục Viễn nghe vậy thì sắc mặt có chút do dự, dường như đang suy nghĩ gì đó, sau đó lại im lặng một hồi, cuối cùng nghiến răng nói: “Nếu đã như vậy, tôi cũng mặt dày mà nói với anh”.
Bạch Diệc Phi nhẹ nói: “Ông cứ nói!”
Lục Viễn đột nhiên đứng dậy nói với Bạch Diệc Phi: “Ông chủ Bạch đợi một lát!”
Sau đó Lục Viễn rời khỏi sân sau đi sang một sân khác, một lúc sau bước tới, trên tay cầm một cái túi vải màu đen.
Khi ngồi xuống, ông ta đặt túi vải đen lên bàn, mở ra cho Bạch Diệc Phi xem.
Một túi vàng lớn xuất hiện trước mặt Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy thì cảm thấy rất kinh ngạc.
Anh không kinh ngạc vì trước mắt mình có nhiều vàng như vậy, anh chỉ ngạc nhiên rằng Lục Viễn chỉ mở một nhà hàng, tại sao lại có nhiều vàng đến thế? Vả lại còn lấy cho anh xem, đây là có ý gì?
Bạch Diệc Phi trực tiếp hỏi: “Ông chủ Lục, ông có ý gì?”
Lục Viễn lại thở dài mà nói: “Điều mà tôi hối hận nhất trong đời là đã đến đảo Lam này”.
“Sau khi đến đây thì không thể trở về được nữa, tôi chỉ có một đứa con gái là Miêu Miêu, tôi muốn đưa nó rời khỏi đây”.
“Ông chủ Bạch là người bên ngoài đảo, chắc chắn sẽ phải trở về, thế nên tôi muốn mong anh để con gái tôi cùng rời đi”.
“Số vàng này, coi như tôi trả tiền công cho anh”.
Bạch Diệc Phi cau mày, khó hiểu nói: “Ông chủ Lục, theo tôi biết thì số tiền này đủ cho ông và con gái mình rời khỏi đây rồi”.
Lục Viễn nghe vậy thì không khỏi lắc đầu, cười khổ nói: “Không giấu gì anh, tôi là một trong những người đầu tiên đến đảo Lam, đương nhiên hiểu biết nhiều hơn những người khác”.
“Cho dù có đủ vàng để mua vé tàu, liệu có thể quay trở về không?”
“Nếu truyền thuyết là thật, e rằng những người đó sớm đã bị ném xuống biển nuôi cá rồi!”
Bạch Diệc Phi hiểu ý gật đầu, nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn ở đây.
“Ông chủ Lục, chúng ta mới gặp nhau lần đầu, sao ông chắc chắn rằng tôi không phải người xấu và có thể đưa con gái ông ra ngoài, ngộ nhỡ tôi có ý đồ khác với cô bé thì sao?”
“Tôi tin ông chủ Bạch”, Lục Viễn lắc đầu cười nói.
“Tại sao?”
Lục Viễn khẽ mìm cười, sau đó từ trong túi quần lấy ra một cục vàng nhỏ đặt lên bàn.
Bạch Diệc Phi nhận ra cục vàng này, đây là tiền bo mà anh đưa nhân viện phục vụ, nhưng anh không thấy có vấn đề gì cả.
Lục Viễn cười nói: “Ông chủ Bạch, nếu tôi đoán không nhầm thì anh là người của nhà nước, thế nên tôi tin anh”.
“Cục vàng này có một hoa văn đặc biệt ở dưới đáy, hoa văn này không thuộc về nơi này, vả lại tôi cũng có nói qua, chỉ có vàng của chính phủ mới có”.
“Lại nhìn dấu vết trên cục vàng, có lẽ vừa mới bị vỡ không lâu trước đây”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì rất ngạc nhiên, anh thật sự không chú ý đến sự khác biệt giữa những cục vàng này.
Có điều Bạch Diệc Phi vẫn có chút nghi hoặc: “Tại sao ông lại biết những điều này”.
Lục Viễn nghe xong không khỏi thở dài: “Trước đây tôi từng là người canh giữ kho vàng!”
Người canh giữ!
Bạch Diệc Phi đột nhiên mở to mắt, bất giác hỏi: “Người canh giữ kho vàng số ?”
Lục Viễn nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt sáng sực, kinh ngạc hỏi: “Ông chủ Bạch biết chuyện này sao?”
Bạch Diệc Phi nhận ra có chút không đúng, anh rất đau đầu, nhưng nghĩ đến việc Lục Viễn nói những chuyện này với anh, anh cũng không có phải giấu cả nên nói: “Tôi có nghe qua”.
Lục Viễn im lặng không nói nữa.
Ông ta dường như có chút nghi ngờ Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nghĩ ngợi rồi nói: “Ông chủ Lục, tôi có thể đồng ý với ông, nếu tôi có thể quay về thì sẽ cố gắng giúp con gái ông”.
“Nhưng tôi sẽ không lấy số vàng này, tôi không thiếu tiền, vả lại, tôi có lẽ có thể giúp cả gia đình ông rời khỏi đây”.
Lục Viễn cười khổ nói: “Ông chủ Bạch, anh chỉ cần giúp tôi đưa con gái tôi rời khỏi đây là được, chúng tôi... chúng tôi không thể đi”.
Bạch Diệc Phi khó hiểu hỏi: “Tại sao không thể đi?”
Lục Viễn nghĩ đến gì đó, lại thở dài: “Thật... thật sự không biết phải nói thế nào, xin ông chủ Bạch đừng hỏi thêm nữa”.
Bạch Diệc Phi nhìn vẻ mặt khó xử của Lục Viễn, cũng biết ông ta có nỗi khổ riêng, thế nên không tiếp tục truy hỏi.
Anh chỉ nói mục đích và điều kiện của mình: “Được, tôi đồng ý với ông, nhưng ông phải đồng ý với tôi một điều kiện”.
- ------------------