Hồng Kỳ hào hứng nhìn cảnh này, sau đó cười kiểu tà dâm rồi giơ tay ra bắt lấy Lục Miêu Miêu, nói với Hồng Quân: “Anh à, vậy em làm việc trước nhé. Anh chăm sóc tốt cho chị dâu nha”, nói xong gã kéo Lục Miêu Miêu đi ra ngoài.
Lục Tây nhìn thấy cảnh này thì đỏ ửng mắt. Cô ta không để ý mà bổ nhào tới, sau đó chắn phía trước mặt Hồng Kỳ, giang hai tay ra nói: “Không được, muốn chặt thì chặt ngón tay của tôi đi”.
Hồng Quân thấy thế thì kinh ngạc hô lên: “Vợ à”.
“Chị…”, Lục Miêu Miêu cũng hét lớn.
Hồng Kỳ nhìn về phía Hồng Quân, sau đó nói với Lục Tây: “Chị dâu! Chị hà tất phải như thế? Tên họ Bạch kia nó quan tâm Lục Miêu Miêu cơ mà”.
“Huống hồ, ban đầu là nhà họ Lục các người đắc tội với nhà họ Hồng nhưng bố chị dâng chị cho anh tôi nên mới hóa giải mâu thuẫn đó chứ”.
“Lúc đó bố mẹ chị vẫn còn cô em gái này nhưng họ không nghĩ đến cảm nhận của chị mà cứ thế ‘bán’ chị đi”.
“Họ không quan tâm đến chị mà chị lại quan tâm họ, có phải chị lương thiện quá không?”, nói xong, Lục Tây và Lục Miêu Miêu đều ngây người ra.
Ngay cả Hồng Quân cũng đờ người ra, lúc này trong mắt lộ ra cảm xúc khó hiểu.
Lục Tây nhìn Hồng Quân một cái, mặc dù không nhìn ra cảm xúc trong mắt chồng mình nhưng cô ta cảm nhận được vẻ hụt hẫng của chồng, vì vậy đột nhiên cô ta có cảm giác đau đớn.
Ở khu số , nhà họ Hồng chính là trời, chính là vua. Nếu như đây là thời cổ đại thì cô ta coi như được gả vào hoàng thất rồi.
Nhưng cả Hồng Quân và Hồng Kỳ có ngoại hình chả ra làm sao, cộng với vết sẹo trên mặt nên trông xấu xí vô cùng. Vì vậy, kể cả được gả vào nhà họ Hồng quyền thế ngút trời thì đã làm sao? Là một người phụ nữ có ai muốn ngày ngày ở bên người đàn ông xấu xí như vậy đâu.
Khi đó, nhà họ Lục đắc tội với nhà họ Hồng, suýt nữa còn bị diệt môn nữa. Nhưng lúc đó Hồng Quân nói với chị em Lục Tây: “Chỉ cần một trong hai người gả cho tôi thì tôi có thể bảo đảm mạng sống cho nhà họ Lục”.
Vì câu nói này mà Lục Viễn lúc đó như nhìn thấy hi vọng, mắt sáng lên. Còn Lục Tây cũng hiểu được, bố mẹ gả cô ta cho Hồng Quân là cách sắp xếp an toàn nhất. Đây cũng là điều họ hi vọng.
Đúng lúc này, Lục Miêu Miêu đột nhiên lắc đầu nói: “Không phải vậy”.
“Chị à, không phải vậy đâu. Bố có cơ hội có thể rời khỏi đảo Lam nhưng sau khi nhìn thấy tên họ Bạch kia thì bố lấy hết những gì tích lũy ra rồi bảo hắn đưa em đi”.
“Bố tưởng em không biết nhưng em nhìn thấy rồi, sau đó em đi tìm bố, nói là cùng đi”.
“Bố nói với em là chị vẫn còn ở Đảo Lam, chị vì nhà mình mà hi sinh quá nhiều. Bố còn nói, mặc dù bố không có cách nào giúp chị ra khỏi nhà họ Hồng nhưng bố phải bảo vệ chị. Nếu như có kẻ nào ức hiếp chị thì bố nhất định sẽ liều mạng mà bảo vệ chị đấy”.
“Liều mạng ư?”, Hồng Kỳ cười lạnh lùng khinh bỉ, nói: “Hắn xứng không?”
Còn Lục Tây vì những lời nói này mà đỏ ửng mắt, sau đó ánh mắt cô ta kiên định hơn, cứng rắn nói: “Bố mẹ tôi đã bị các người giết chết rồi. Miêu Miêu là em gái duy nhất của tôi, cho dù phải chết thì tôi cũng không để các người làm hại đến một sợi tóc của con bé. Các người muốn làm gì thì cứ nhằm vào tôi”.
Hồng Kỳ thấy vậy thì khó xử, nhìn Hồng Quân nói: “Anh à, anh xem phải làm như thế nào?”
Hồng Quân trầm ngâm không nói gì vì hắn ta cũng không biết nên làm như thế nào?
Đây là ý của Hồng Phạm, hắn ta không dám cãi lời nhưng cũng không muốn để Lục Tây phải chịu những thứ này.
Đúng lúc này đột nhiên có thuộc hạ của nhà họ Hồng xông vào hô lớn: “Cậu chủ! Cậu Hai”.
Sau khi tên đó vào thì vui mừng, định nói gì nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì ngây người ra. Sau đó sắc mặt đột nhiên tái nhợt đi rồi quỳ sụp xuống đất.
Hồng Kỳ chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái, hỏi: “Chuyện gì?”
Hồng Kỳ nhìn thấy tên đó vẻ mặt vui mừng chạy vào nên đoán là chuyện tốt lành. Quả nhiên tên đó nói: “Tìm thấy tên họ Bạch rồi ạ”.
“Tốt lắm”, Hồng Kỳ mừng rỡ, lập tức cười thành tiếng. Đồng thời lúc này gã giơ tay ra rồi dùng bàn tay đánh lên cổ của Lục Tây.
Lục Tây lập tức mất đi nhận thức rồi ngất trên đất.
Vì Hồng Kỳ buông tay ra nên Lục Miêu Miêu thoát ra được rồi bổ nhào lại: “Chị ơi”.
Còn Hồng Quân thì quát lớn: “Hồng Kỳ! Làm cái quái gì vậy?”
“Anh à, em cũng muốn tốt cho anh thôi”, Hồng Kỳ nhún vai, nói: “Nếu không thì anh định làm thế nào?”
Hồng Quân ngây người ra, sau đó hiểu được ý của Hồng Kỳ, một lúc mới thở dài tỏ vẻ bất lực.
Hồng Kỳ thấy thế thì cười lạnh một tiếng, sau đó bắt lấy Lục Miêu Miêu lôi ra ngoài như lôi đồ vật, nói: “Hôm nay tôi sẽ cho cô thấy, cái tên được bố cô để ý đến thì sẽ phải chết như thế nào?”
Tên thuộc hạ nhà họ Hồng lập tức lên trước dẫn đường. Vừa ra khỏi cửa liền lên ngay một con xe tải.
Nhà họ Hồng ở khu số Đảo Lam nhưng không khác gì vua ở đấy nên trong nhà có xe tải cũng không có gì lạ cả.
Hồng Kỳ bảo thuộc hạ dẫn đường. Tên đó không dám ngẩng đầu lên, trèo lên xe rồi nói với lái xe: “Đi về trước, lái xe về phía khu công nghiệp rồi dừng lại”.
Lái xe lập tức đi về phía trước, sau đó mấy con xe phía sau cũng có rất nhiều người của nhà họ Hồng.
Nửa tiếng sau, họ đến khu công nghiệp. Nói là khu công nghiệp chứ ở đây chỉ có mấy công xưởng. Hơn nữa hiện giờ do lý do thời tiết, đang trong trạng thái đình công nên căn bản không có người.
Hồng Kỳ dẫn người đến một kho trong đó.
Ở đó có một người bị trói trên ghế, đó chính là Bạch Diệc Phi.
Hồng Kỳ sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì trên mặt lộ ra nụ cười nham hiểm.
Nói thật thì Hồng Kỳ và Bạch Diệc Phi không có thù hằn gì quá lớn. Nhưng vì Bạch Diệc Phi làm loạn buổi đấu giá và giết chết người của nhà họ Hồng.
Nhưng chỉ vì điều này mà giết chết Bạch Diệc Phi thì không khiến gã thấy đắc ý và khoái chí. Lý do gã vui là vì Hồng Phạm.
Bởi Hồng Phạm muốn lấy lòng Đạo Trưởng nên muốn bắt Bạch Diệc Phi. Nếu như chuyện này mà Hồng Kỳ làm tốt thì địa vị của gã trong nhà họ Hồng chắc chắn sẽ vượt qua cả Hồng Quân. Vì thế gã mới vui mừng đến vậy.
Hồng Kỳ chậm rãi đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi, nhìn anh với vẻ khinh bỉ, nói: “Thằng ranh! Thật không biết mày nghĩ thế nào? Rõ ràng có thể sống mà sao cứ muốn chết thế nhỉ?”
“Cũng không biết mày lấy đâu ra sự tự tin như vậy? Dám một mình đến nhà họ Hồng làm loạn, sao mày không nghe ngóng xem, ở khu số nhà họ Hồng của tao có vị thế như thế nào?”
“Chỉ loại như mày thì một người của nhà họ Hồng giẫm một cái là mày không chịu nổi rồi”.
Bạch Diệc Phi ngồi trên ghế, sắc mặt tái nhợt nhưng thần sắc của anh thản nhiên chứ không có gì sợ hãi.
Anh nhìn Hồng Kỳ, nói: “Có phải là người đông thế mạnh nên muốn làm gì cũng được?”
“Ha ha…”, Hồng Kỳ nghe thấy vậy thì không khỏi bật cười: “Mẹ kiếp! Mày không biết mình là ai à, ở Đảo Lam mà còn muốn xã hội bình đẳng hả?”
“Huống hồ, ở khu số thì nhà họ Hồng chính là vua, chúng tao có quyền có thế, muốn làm gì mà chả được”.
Lúc này phía sau Hồng Kỳ đột nhiên có mấy tên thuộc hạ xông vào. Đám người đó tổng cộng lại cũng phải lên hơn trăm người.
Bạch Diệc Phi mặt không biểu cảm nhìn thuộc hạ của Hồng Kỳ, gật đầu nói: “Người quả thật rất đông”.
Hồng Kỳ cười lạnh khinh bỉ nói: “Nhìn thân thủ của mày cũng được đấy, đừng nói là tao không cho mày cơ hội. Bây giờ cho mày cơ hội cuối cùng, chỉ cần mày quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với tao, nói là sau này sẽ đi theo tao. Tao cho mày cơ hội này đấy, thế nào?”
Nghe thấy vậy, Bạch Diệc Phi bật cười: “Mày cho tao cơ hội á?”, Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng nói: “Mày muốn lấy lòng Đạo Trưởng đúng không? Cho cơ hội hay không, mày nói là được à?”
“Huống hồ, chúng mày cũng chỉ là con chó của Đạo Trưởng thôi, có tư cách gì bắt tao quỳ?”, nói xong Bạch Diệc Phi đột nhiên đứng dậy.
Hồng Kỳ nhìn thấy cảnh này thì lập tức ngây người ra, một lúc lâu không phản ứng lại.
Đợi đến lúc định thần lại thì rõ ràng gã bị lời nói của Bạch Diệc Phi làm cho tức chết: “Được lắm! Mày cứ đợi đấy cho tao, dám nói tao là chó à, hôm nay tao sẽ cho mày thấy, kẻ nào mới là chó”.
“Người đâu! Lên! Trước tiên đánh gãy chân nó rồi móc mắt, cắt lưỡi nó cho tao”.
- ------------------