“Bọn họ còn thay đổi cưỡng bức lao động thành thuê mướn tự nguyện, cũng không có khả năng vận chuyển đồ ra ngoài, bọn họ hầu như không có đủ tiềm lực tài chính để tiếp tục chèo chống”.
“Cho dù bọn họ có đến mấy chục tỷ tệ vốn ở bên đất liền, nhưng cũng không đủ để cạnh tranh được với chúng ta”
“Theo kế hoạch của tôi, để đám người đó nảy sinh mâu thuẫn nội bộ, còn chúng ta thì tính kế lâu dài, không sợ không có cơ hội để loại bỏ Bạch Diệc Phi”.
“Nhưng cậu thì sao?”
“Cậu từng nghe lời của tôi chưa?”
Hồng Quân không thể phản bác lại câu này.
Trước đó là do ông Khúc tìm đến Hồng Quân, nói cho hắn ta kế hoạch của ông ta, cũng vì vậy, trong cuộc họp ngày hôm đó mới có nhiều người đứng ra chất vấn.
Đám người đó đều là người do ông Khúc sắp xếp.
Nhưng Hồng Quân không có đủ kiên nhẫn để đợi lâu như vậy.
Cho nên hắn ta lựa chọn một giải pháp vô cùng dứt khoát và trực tiếp, chôn một lượng lớn thuốc nổ bên dưới đường hầm bí mật của nhà họ Hồng.
Điều này đối với một cao thủ hạng hai mà nói tương đối dễ dàng.
Ông Khúc liếc nhìn Hồng Quân một cái, lạnh lùng nói: “Cho dù là vậy, suy nghĩ của cậu cũng không tệ, nhưng lại mềm lòng!”
Mấy vị quyền quý bên cạnh cũng phụ hoạ theo lời của ông Khúc.
“Đúng vậy, nghe lời của ông Khúc thì tốt biết mấy”.
“Đây là lỗi của cậu rồi!”
“Một kế hoạch tốt như thế, đáng tiếc rồi!”
Đám quyền quý này đã từng quỳ gối nịnh hót Hồng Quân, nhưng bởi vì nhà họ Hồng không còn nữa, cho nên bây giờ đều đi bợ đỡ ông Khúc, đồng thời cũng không quên dè bỉu Hồng Quân.
“Cậu cũng thật là, cả nhà cậu đều bị giết hết rồi, cậu lại vẫn còn mềm lòng được!”
“Hơn nữa, cho dù cậu đã mềm lòng rồi, bây giờ lại hà tất hối hận?”
“Thù của nhà họ Hồng mấy người cậu cũng chẳng thèm để tâm, lại đi mềm lòng, bây giờ lại vì cái chết của một người đàn bà mà vội vã đến xin xỏ ông Khúc, đúng là khiến người ta khó mà hiểu được”.
“Cậu nếu như thức thời một chút thì mau đi đi”.
“Cậu bây giờ chả là cái thá gì nữa rồi”.
Những lời nói ý hạ thấp danh dự Hồng Quân khiến cho hắn ta hận đến nghiến răng.
Hồng Quân siết chặt nắm tay, mối hận trong lòng dâng lên cuồn cuộn.
Hắn hận sự bất tài của hắn bây giờ, cũng hận lúc đó mình đã mềm lòng.
Lúc đó Bạch Diệc Phi kiên quyết không hề do dự lựa chọn hy sinh bản thân để cứu bao nhiêu người vô tội đã hoá giải mối ân oán giữa bọn họ, đối với hành động như vậy, trong lòng Hồng Quân vốn rất cảm động.
Nhưng chỉ chuyện đó thì cũng không đủ để hoá giải được mối thù Bạch Diệc Phi tiêu diệt cả nhà họ Hồng.
Chỉ là bởi vì sau khi hắn ta âm thầm lẻn vào hội trường, nhìn thấy nụ cười chân thành trên mặt của người dân, cùng với quy hoạch thành phố Triều Dương trong tương lai khiến cho hắn ta rung động.
Lúc đó hắn nghĩ, một thế giới như vậy có lẽ là cuộc sống ở thiên đường.
Mà lúc ở dưới phòng trong tầng hầm, Bạch Diệc Phi vốn dĩ có thể giết chết hắn ta nhưng vì tiếng hét của Lục Tây nên Bạch Diệc Phi đã dừng lại.
Anh dùng sinh mạng của mình để hoá giải sự thù hận của cả ba nhà.
Sự dũng cảm này có mấy ai có được?
Hơn nữa, những việc mà bao nhiêu năm nay nhà họ Hồng gây ra ở khu số , trong lòng Hồng Quân rõ hơn bất kỳ ai, cho nên hắn ta mới mềm lòng.
Hắn ta biết Bạch Diệc Phi đã thải được độc ra ngoài, nhưng bởi vì mềm lòng nên mới gạt Lục Tây nói là Bạch Diệc Phi ắt phải chết.
Nhưng cái chết của Lục Tây khiến sự thù hận của hắn ta lại bột phát thêm lần nữa.
“Hồng Quân, mau cút đi!”
Một người trong số đó muốn nịnh nọt ông Khúc, cho nên mới đứng dậy vươn tay đẩy Hồng Quân một cái, châm chọc nói: “Mày bây giờ đã là một con chó chết chủ, đừng ở đây tự đánh mất liêm sỉ nữa!”
Hồng Quân siết chặt nắm tay, đột nhiên ngước mắt, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm người nọ.
Người nọ bất giác run rẩy cả người.
Trong đôi mắt của Hồng Quân không còn vẻ khép nép như lúc nãy nữa, nếu phải nói có gì trong đôi mắt ấy thì đó chính là sự sắc lạnh như đầu mũi dao.
Bọn họ chưa nhìn thấy một Hồng Quân như thế này, trước khi nhà họ Hồng chưa bị tiêu diệt thì là như vậy.
Mà lúc đó, bọn họ còn đang quỳ gối ở trước mặt Hồng Quân.
“Bốp!”
Hồng Quân tát một cái vào đầu người đàn ông, đầu người nọ vẹo sang bên phải tạo thành góc vuông độ với vai.
Tắt thở.
Trông thấy cảnh này, tất cả mọi người đều dại hết cả ra.
Trong phòng khách yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy được cả tiếng kim rơi.
Ông Khúc hoàn hồn lại, lớn tiếng trách móc: “Hồng Quân!”
Hồng Quân quay sang nhìn, cười thê thảm, nói: “Nếu như không phải vì ông đã cứu bố tôi, bố tôi còn rất kính trọng ông, thì giết ông là một việc quá dễ dàng!”
“Cậu!”, ông Khúc phẫn nộ nhìn chằm chằm hắn ta, nhưng lại không thể phản bác.
Sau đó Hồng Quân quét mắt nhìn khắp đám người quyền quý có mặt trong phòng khách, phẫn nộ nói: “Còn có các người, cả đám gió chiều nào xoay chiều ấy, cho rằng nhà họ Hồng không còn nữa, muốn hạ thấp danh dự của tôi, sỉ nhục tôi thế nào cũng được à?”
“Mẹ kiếp, tôi ít nhất cũng là một cao thủ hạng hai, muốn giết mấy kẻ khốn kiếp như các người quá dễ dàng!”
Đám quyền quý nghe đến đây thì tái mét cả mặt, nói vài câu mà cả đám không có ai dám mở miệng ra nữa.
Hồng Quân lại quay đầu nhìn Ông Khúc, cười lạnh lùng: “Ông Khúc, ông còn thực sự cho là kế hoạch của mình không bị người ta đoán ra hay sao?”
“Tôi đã từng tiếp xúc với Bạch Diệc Phi, ít nhiều cũng hiểu được anh ta, anh ta là một người có suy nghĩ cực kỳ tỉ mỉ và tinh tế, cho dù anh ta phải đối mặt với cái chết cũng sẽ phân tích mỗi một người một cách triệt để, ông cho rằng, anh ta không đoán ra được ý đồ của các người hay sao?”
Hồng Quân lạnh lùng cười một tiếng, sau đó tiếp tục nói: “Tôi vốn là muốn để mấy người giúp tôi điều chỉnh lại một chút, đồng thời cũng là đang cứu mấy người, nhưng mấy người lại không biết tốt xấu như vậy”.
“Vậy thì chờ chết đi!”
Nói xong, Hồng Quân xoay người rời đi, nhưng khi bước đến cửa, hắn ta lại đột nhiên xoay người lại chỉ thẳng vào ông Khúc nói: “Hôm nay những lời mà các người nói với tôi, tôi đã ghi nhớ trong lòng”.
“Lần sau gặp lại, các người sẽ không còn được ngồi yên ổn ở đây nữa rồi”.
Sau đó Hồng Quân rời đi.
Cả đám ngồi trong phòng khách, ai nấy đều run lập cập, ai cũng không dám mở miệng nói với ai câu nào.
Không biết qua bao lâu, ông Khúc mới khản giọng hét lên: “Đúng là quá ngạo mạn mà!”
Những người khác cũng hoàn hồn lại, lần lượt mở miệng khuyên nhủ.
“Ông Khúc, ông đừng tức giận”.
“Đúng, đừng vì tên chó chết chủ đó mà tức giận, cũng chỉ là nói cho sướng mồm mà thôi”.
“Vừa rồi còn ăn nói khép nép cầu xin ông Khúc nữa kìa, nếu không phải ông Khúc tha cho hắn ta, hắn ta đã…”.
Ông Khúc vừa rồi bị Hồng Quân doạ cho sợ chết khiếp, nhưng sau khi nghe xong những lời nịnh nọt này thì đã dịu lại rất nhiều, trong lòng cũng thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Ông Khúc khẽ lắc đầu nói: “Đều trách tôi quá mềm lòng, các vị lượng thứ”.
Sau đó ông ta lại cười lạnh lùng nói: “Kế hoạch của chúng ta vẫn tiếp tục tiến hành, đừng nghe Hồng Quân nói vớ vẩn, hắn ta chẳng qua là bị đám người kia doạ cho sợ bóng sợ gió mà thôi”.
“Các con đường dẫn đến mỏ vàng vẫn tiếp tục chặn lại, không cần phải sợ bọn chúng, dù sao thì tự bọn chúng cũng đã nói rồi, không được gây thương tích cho người dân bình thường”.
“Còn có đường đến bến cảng, cũng chặn hết lại, tốt nhất là phá hỏng một chút, tuyệt đối không được để bọn họ dùng xe tải vận chuyển ra ngoài”.
“Ngoài ra, bên trong thành phố cũng cần tạo dựng vài vụ gây rối, sau đó đều đổ hết tội lên cho đám người kia”.
“Cuối cùng, kích động đám ngu dân kia để cho bọn chúng lật mặt với nhau”.
“Đám người từ bên ngoài đến đây mà cũng muốn phá hoại chúng ta, dù gì cũng vẫn còn non lắm!”
“Đúng đúng đúng, ông Khúc nói đúng”, Có người phụ hoạ theo.
“Tục ngữ nói, phép vua thua lệ làng, đây chính là địa bàn của chúng ta”.
“Còn không phải sao, chúng ta chắc chắn phải khiến đám người ngoại lai kia phải khóc lóc mà cút khỏi đây!”
Sau khi cả đám phụ hoạ theo và thống nhất kế hoạch, có người mới khiêng thi thể người lúc nãy bị Hồng Quân tát chết ra ngoài, mà đám người này từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn lấy một cái.
...
Bạch Diệc Phi một mình đi đến nhà họ Khúc.
Lúc anh đến trước cửa, Bạch Diệc Phi liền xông thẳng vào bên trong.
- ------------------