Bạch Diệc Phi gật đầu nói: “Con và Đạo Trưởng đã đấu với nhau, mặc dù không cùng một cấp bậc, nhưng con có thể nhìn thấy ông ta ra đòn như thế nào”.
“Thật là tuyệt vời!”, Tử Y rất phấn khích.
Hưng phấn một hồi lâu, Tử Y vỗ vai Bạch Diệc Phi nói: “Được rồi, tôi đồng ý với cậu, vả lại tôi có thể dạy câu một chiêu đặc biệt để kiềm chế hắn ta”.
...
Cùng lúc đó, tại tòa nhà của nhà họ Triệu ở khu số đảo Lam.
Trong phòng khách, Đạo Trưởng đang ngồi trên sô pha, mà người đang cung kính đứng phía sau ông ta là gia chủ nhà họ Triệu, Triệu Hạc.
Vốn dĩ gia chủ nhà họ Triệu là Triệu Quát, nhưng sau khi biết con trai mình bị chém chết thì không lâu sau đó cũng đau buồn mà qua đời, mà Triệu Hạc là em trai của ông ta.
Thời gian Triệu Hạc trở thành gia chủ không dài, thế nên rất tôn trọng liên minh doanh nghiệp và Đạo Trưởng, căn bản là chỉ đâu đánh đấy.
Đạo Trưởng nhàn nhạt nói: “Một tháng nữa tôi sẽ có trận đấu với Bạch Diệc Phi, với tính cách của hắn ta, đề ra điều kiện này không có lợi ích gì với hắn, chắc hẳn có mục đích khác”.
Triệu Hạc nghe vậy liền nhanh chóng nói: “Xin chủ tịch cứ yên tôi, Bạch Diệc Phi giết chết cháu trai tôi, là kẻ thù của nhà họ Triệu, bất kể là làm gì, ông cứ dặn dò!”
Đạo Trưởng liếc nhìn Triệu Hạc gầy yếu, trong mắt hiện lên một tia khinh thường, theo ông ta, Triệu Hạc cũng giống như Hồng Phạm, không có đầu óc.
Tuy nhiên ông ta che giấu rất tốt thái độ khinh thường của mình, thờ ơ nói: “Tôi đoán, mục tiêu tiếp theo của hắn ta sẽ là khu số !”
Tuy nhiên Đạo Trưởng không chắc chắn lắm, bởi vì ông ta đã nghe qua những chuyện trước đây của Bạch Diệc Phi, ví dụ như chuyện anh giết Tùng Vưu Duy, cả chuyện ông ta tự mình chứng kiến cảnh nhà họ Hồng bị tiêu diệt.
Anh đều dùng những thủ đoạn giống nhau, làm người khác nghĩ rằng mình biết anh sẽ làm gì, kết quả anh lại hoạt động bí mật và làm ngược lại.
Thế nên, Đạo Trưởng bây giờ có chút không dám khẳng định, Bạch Diệc Phi rốt cuộc muốn giở trò gì.
Đạo Trưởng trầm giọng nói: “Bất kể hắn muốn làm gì, nói chung nhất định sẽ tấn công những khu khác, thế nên chúng ta phải tiên hạ thủ vi cường, ra tay trước để chiếm được lợi thế”.
“Trận quyết đấu một tháng sau, mai phục trước bãi khai thác gỗ, mang theo thuốc nổ, nhất định phải phòng bị tốt, không được để hắn sống sót mà đi ra ngoài”.
“Ngoài ra, đám thủ hạ của ông cũng phải chú ý”.
Triệu Hạc lập tức gật đầu nói: “Chủ tịch cứ yên tâm, nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa, đến lúc đó không cần biết là bao nhiêu người, không một tên nào có thể chạy thoát!”
Đạo Trưởng gật đầu.
Một lúc sau, Triệu Hạc có chút khó hiểu hỏi: “Nhưng mà chỉ có một tên Bạch Diệc Phi tầm thường ấy, sao chủ tịch lại coi trọng hắn như vậy?”
Nghe vậy, Đạo Trưởng không khỏi chế nhạo, quả nhiên giống hệt với Hồng Phạm.
Ngu đần!
“Người lần trước khinh thường Bạch Diệc Phi là Hồng Phạm”, Đạo Trưởng nhàn nhạt nói, coi như là nhắc nhở ông ta đừng khinh địch, không thì cuối cùng cũng sẽ chết không kịp ngáp.
Nhưng Triệu Hạc lại cảm thấy mình mạnh hơn Hồng Phạm, cười nói: “Chủ tịch, ông đừng lo lắng, nhà họ Triệu chúng tôi không phải họ Hồng, nhà họ Hồng tự mình không có não, tôi không phải là ông ta”.
Đạo Trưởng nghe đến đây thì có chút không nói nên lời, đúng là một lũ ngu, có nói gì đi nữa thì vẫn cứ cho là mình đúng.
Đúng lúc này, một người nhà họ Triệu chạy vào báo cáo: “Gia chủ, có hai người bên ngoài muốn gặp ông”.
“Ai?”, Triệu Hạc hỏi.
Tên thuộc hạ lập tức trả lời: “Bọn họ nói là đến để giúp ông”.
Triệu Hạc có chút kì quái, sau đó liếc nhìn Đạo Trưởng, Đạo Trưởng gật đầu với ông ta, đứng dậy đi sang căn phòng nhỏ bên cạnh.
Sau đó Triệu Hạc hừ lạnh: “Khẩu khí lớn như vậy à, cho bọn họ vào, tôi muốn xem xem họ có bản lĩnh thế nào”.
Thế rồi một nam một nữ bước vào, người đàn ông đẹp trai còn phụ nữ thì xinh đẹp.
Người đàn ông mặc quần áo bình rộng rãi thoải mái, người phụ nữ mặc áo phông và quần jean gọn gàng.
Sau khi Triệu Hạc nhìn thấy hai người bọn họ, không khỏi nhíu mày, khinh thường nói: “Hai người trẻ tuổi, nói chuyện cũng lớn lối quá đi”.
Người phụ nữ liếc Triệu Hạc một cái, lạnh lùng nói: “Nhà họ Triệu dù gì cũng là người phụ trách khu vực số , lại tiếp khách bằng thái độ này sao?”
Đứng phía sau Triệu Hạc là quản gia nhà họ Triệu, nghe vậy không khỏi thốt lên: “Ai cho các người dũng khí nói ra câu này?”
Triệu Hạc không hề quan tâm, ngược lại còn cười nói: “Đi chuẩn bị trà, để cho hai người trẻ tuổi này ngồi xuống trước đã”.
Mặc dù nói như vậy, nhưng biểu hiện và thái độ của ông ta vẫn đầy vẻ khinh thường.
Hai người kia thấy vậy cũng không nói nhiều, ngồi trên ghế sô pha, sau đó người phụ nữ nhàn nhạt nói: “Tôi tên là Tùng Lệ Nhã”.
Triệu Hạc gật đầu mà không có phản ứng gì.
Bởi vì theo ông ta, hai người này không có gì đáng sợ cả.
Thay vào đó, Đạo Trưởng ở căn phòng nhỏ bên cạnh vô cùng kinh ngạc, Tùng Lệ Nhã là người đại diện cho nhà họ Tùng, bây giờ nhà họ Tùng cũng tham gia vào việc này, vậy thì...
Trong phòng khác, Tùng Lệ Nhã thờ ơ nói: “Chúng tôi đến đây là để giúp đỡ!”
“Nhà họ Tùng chúng tôi có thể hỗ trợ về hỏa lực, đồng thời phái cao thủ đi ám sát Bạch Diệc Phi, ngoài ra, trước ngày quyết đấu một ngày, chúng tôi sẽ có một kế hoạch, kế hoạch này sẽ là một đòn nặng nề giáng vào tinh thần của hắn ta”.
Nghe vậy, sắc mặt Triệu Hạc có chút khó coi, nhìn chằm chằm vào Tùng Lệ Nhã hỏi: “Sao cô biết chúng tôi muốn đối phó với Bạch Diệc Phi?”
“Ông cảm thấy hắn ta chỉ đổi khu số thành thành phố Triều Dương thôi sao?”, Tùng Lệ Nhã hỏi ngược lại.
Triệu Hạc không nói gì nữa.
Tùng Lệ Nhã lại nói tiếp: “Nếu tôi không đoán nhầm thì trận quyết đấu giữa hắn ta và Đạo Trưởng cũng là ngày diễn ra cuộc san bằng khu số ”.
Triệu Hạc hỏi: “Sao cô biết Bạch Diệc Phi và Đạo Trưởng sẽ quyết chiến?”
Tùng Lệ Nhã không khỏi chế nhạo cười một tiếng: “Tôi đã nói tên của tôi rồi, tôi họ Tùng, đại diện cho nhà họ Tùng, chỉ cần tôi muốn biết, không có gì là không thể”.
“Nhà họ Tùng?”, Triệu Hạc nghe xong thì khinh thường: “Giọng điệu cũng không nhỏ nhỉ, nhà họ Tùng ở đâu thế?”
Tùng Lệ Nhã nhìn ông ta nhàn nhạt nói: “Nhà họ Tùng của tứ đại gia tộc ở thủ đô”.
Triệu Hạc nghe thấy thấy câu này liền trợn to hai mắt, bất giác nuốt nước bọt, lúc này cuối cùng cũng ý thức được thân phận của đối phương.
Sau đó ông ta lập tức đứng dậy, cúi đầu nói: “Đại tiểu thư thứ lỗi, tôi không biết cô lại là người của nhà họ Tùng, tôi...”
Mặc dù đảo Lam thuộc về liên minh doanh nghiệp thủ đô, nhưng nói cho cùng thì hiện tại, bốn gia tộc này vẫn đang tranh giành quyền quản lý của đảo, vì vậy mà các gia tộc đó mới nể mặt liên minh doanh nghiệp.
Nói cách khác, bốn gia tộc lớn cũng có mức độ uy tín nhất định ở đây.
Tùng Lệ Nhã vẻ mặt vô cảm nói: “Ngồi đi, tôi không để ý đâu”.
Triệu Hạc lúc này mới thẳng người, ngồi xuống ghế, lau mồ hôi trên trán, sau đó kêu quản gia: “Còn không mang trà lên à?”
Tùng Lệ Nhã giơ tay nói: “Không cần nữa, tôi chỉ muốn đến thông báo với ông rằng nhà họ Tùng sẽ giúp ông, thế nên ông phải tự mình nắm lấy cơ hội”.
“Để chứng minh những lời tôi nói, trước tiên ông có thể xem chúng tôi sẽ khiến Bạch Diệc Phi chịu một đòn tâm lý nặng nề như thế nào”.
...
Trong kho vàng, Bạch Diệc Phi đang được Tử Y và Tần Hoa huấn luyện đặc biệt.
Kể từ khi Tử Y biết Bạch Diệc Phi khó thể tự do ra vào trạng thái cuồng hóa, cô ta đã rất phấn khích, bởi vì Bạch Diệc Phi trong trạng thái đó có tài năng rất cao, nhận thức cực tốt, thế nên cô ta nóng lòng muốn truyền lại tất cả những tuyệt kĩ của mình cho anh.
Tử Y nói: “Mười ngày tôi dạy cậu một tuyệt kĩ, một tháng sẽ học được chiêu”.
Tuy nhiên, khả năng lĩnh hội của Bạch Diệc Phi vượt quá sự mong đợi của cô ta.
Một tuyệt kĩ chỉ dùng ngày đã học xong.
Trong một tháng này, Bạch Diệc Phi đã học được chiêu tuyệt kĩ khác nhau.
Còn về Tần Hoa, anh ta dạy cho Bạch Diệc Phi kĩ thuật quyền anh đặc biệt.
Phương pháp đánh này có phần giống với đấm bốc, nhưng vẫn có điểm khác biệt.
Bởi vì kung fu của Tần Hoa dùng để thực chiến nên không thể học nhanh, đó là một loại kung fu tích lỹ theo thời gian.
Cũng như việc Tần Hoa đã bắt đầu học võ từ năm tuổi vậy.
Bạch Diệc Phi lúc đầu không tin, tập theo phương pháp mà Tần Hoa đã dạy, nhưng khi đấm xong, anh cảm thấy dường như bị vật gì đó chặn lại, không ra hết sức được.
Lúc này anh mới thật sự tin, sau đó cũng chỉ có thể từ từ luyện tập.
...
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã là ngày thứ , chỉ còn một ngày nữa là đến thời hạn quyết đấu đã hẹn.
Sau khi huấn luyện lâu như vậy, Tử Y và Tần Hoa định cho Bạch Diệc Phi nghỉ ngơi một chút.
Bạch Diệc Phi cũng không phản đối, một tháng này anh đã học được rất nhiều, càng thêm tự tin có thể đánh bại được Đạo Trưởng.
Khi Bạch Diệc Phi chuẩn bị đi nghỉ, Tử Y đột nhiên đi tới gần anh, ôm anh một cái rồi vòng tay qua cổ anh.
- ------------------