Quả đúng là như vậy, Đạo Trưởng thua trận, bị Tần Hoa bắt đi, sau này sẽ giao cho chính phủ xử lý, mà tội ác của Đạo Trưởng nhất định sẽ bị tù chung thân hoặc trực tiếp kết án tử hình.
Vậy thì, để Đạo Trưởng giết Tùng Lệ Nhã, sẽ không có ai xác nhận được nữa.
Trường Tiễu lại nói: “Sở dĩ Bạch Diệc Phi đưa em đến gặp anh là muốn nói với anh rằng, anh ấy nể mặt anh mà tha cho em một mạng”.
“Hu...”
Tùng Lệ Nhã bất ngờ khóc lớn.
Lúc này, cô ta cảm thấy rất oan ức và khó chịu, trực tiếp nhào thẳng vào trong lòng Trường Tiễu, vừa khóc vừa nói: “Anh Trường Tiễu, tại sao chứ? Em chỉ muốn báo thù cho anh trai mình nhưng lại không làm được”.
“Tại sao hắn ta lại lợi hại như vậy? Ngay cả Đạo Trưởng cũng thua rồi, anh Trường Tiễu, em không làm được!”
Khi còn nhỏ, Tùng Vưu Duy và Trường Tiễu là bạn bè, vì vậy Trường Tiễu sẽ đến nhà tìm Tùng Vưu Duy để chơi, lúc ấy Tùng Lệ Nhã còn rất nhỏ, và cô ta thích nhất là chơi bên cạnh hai người.
Dù là Trường Tiễu hay Tùng Vưu Duy, bọn họ đều hết lòng cưng chiều cô em gái này.
Lúc ấy Tùng Lệ Nhã đã từng nói: “Khi lớn lên em sẽ kết hôn với anh Trường Tiễu”.
Như đã nói khi còn nhỏ, cô ta bây giờ vẫn muốn kết hôn với anh Trường Tiễu của mình.
Lúc trước bởi vì quan hệ của Trường Tiễu và Tùng Vưu Duy, cộng thêm thực lực của Trường Tiễu đủ mạnh, Tùng Thảo Giác đương nhiên rất vui vẻ đồng ý cho họ đính hôn.
Tuy nhiên, cuộc sống đôi khi không hoàn hảo.
Bởi vì mối hận thù giữa Bạch Diệc Phi và Tùng Vưu Duy liên quan đến họ, vốn dĩ hai người sắp thành người một nhà lại phải chia tay nhau.
Nhưng họ đều hiểu rằng, trong trái tim mỗi người đều có hình bóng của đối phương.
Trường Tiễu thấy Tùng Lệ Nhã khóc ấm ức như vậy, anh ta không kìm được mà ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: “Lệ Nhã ngoan, có anh ở đây, không ai làm hại được em cả”.
Nhưng con người thật là kỳ lạ, càng có người dỗ dành thì lại càng khóc lớn hơn.
Tùng Lệ Nhã không biết mình đã khóc bao lâu, khóc đến khi nước mắt cô ta cạn và làm ướt một mảng lớn trên áo của Trường Tiễu mới ngừng lại.
Khi Tùng Lệ Nhã bình tĩnh lại, Trường Tiễu mới nói: “Lệ Nhã, trước mắt em cứ ở lại bên cạnh anh, đừng về thủ đô nữa, muốn báo thù cũng không cần vội, người muốn nhắm vào Bạch Diệc Phi quá nhiều”.
“Vũng nước đục này, không biết có bao nhiêu cá trong đó, một khi đã dính vào thì không thể thoát ra được, cũng không có kết cục tốt đẹp gì”.
Tùng Lệ Nhã cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi vòng tay của Trường Tiễu và hỏi anh ta: “Tại sao vậy?”
Trường Tiễu trầm giọng nói: “Có những chuyện anh không thể nói, chỉ có thể nói với em rằng, đừng nhúng tay vào những chuyện này nữa, em cũng gọi điện nói với chú Tùng đi, bảo chú ấy thoát ra ngoài càng sớm càng tốt”.
“Bởi vì sự việc lần này có liên quan đến cấp chính phủ, đến lúc ấy, không ai có thể thoát được đâu”.
Tùng Lệ Nhã sững sờ khi nghe thấy điều này: “Cấp chính phủ?”
Trong cả nước, dù gia đình bạn có thế lực hoặc bản thân có sức mạnh đến đâu, một khi đã liên quan đến chính phủ thì việc thoát thân là không dễ dàng gì.
Lúc này, một đàn em của Trường Tiễu đột nhiên chạy vào hét lên: “Đại ca, không xong rồi!”
“Sao vậy?”, Trường Tiễu lập tức buông Tùng Lệ Nhã ra quay đầu hỏi: “Đạo Trưởng đã thua trận rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì nữa?”
Người trước mặt anh ta tên là Nhiễm Hâm, là người đi theo Trường Tiễu lâu nhất, anh ta vừa thở hổn hển vừa nói: “Lôi Minh bên kia có chuyện rồi”.
Trường Tiễu nghe đến đây thì giật mình.
...
Trường Tiễu và những người khác trực tiếp ngồi trên một chiếc xe tải lớn chạy đến nhà họ Triệu ở khu số .
Sau khi đợi Tùng Lệ Nhã và hai người đàn em còn lại lại xuống xe, họ không khỏi choáng váng trước cảnh tượng trước mắt.
Xác chết ở khắp mọi nơi, máu chảy thành dòng.
Từ quần áo của những người chết này, có thể thấy phần lớn đều là những người dân thường.
Trên đường không có một bóng người nào.
Trước cổng biệt thự nhà họ Triệu, một người đàn ông bê bết máu đang quỳ ở đó, gã chính là kẻ giết người điên cuồng, nhìn thấy Trường Tiễu thì cúi đầu thừa nhận: “Đại ca, xin lỗi!”
Trường Tiễu bước vài bước đến gần gã ta, kéo gã dậy hỏi: “Chuyện gì đây?”
Trong mắt Lôi Minh lộ ra vẻ tội lỗi, gã ta nói với vẻ mặt chua xót: “Là lỗi của em, em không kiểm soát được tình hình, bọn họ đều phát điên hết rồi”.
“Vốn dĩ những người này đều không sao cả, nhưng cuối cùng không biết xảy ra chuyện gì, bọn họ đột nhiên bỏ chạy tán loạn, còn nói rằng chúng ta sẽ tàn sát dân lành, giết hết tất cả mọi người, em...”
Trường Tiễu nghe vậy, sắc mặt không khỏi có chút khó coi, đang định nói gì đó thì phía sau truyền tới âm thanh của hai chiếc xe tải đi đến.
Một lúc sau, hai chiếc xe đó dừng lại trước cửa biệt thự nhà họ Triệu.
Sau đó Bạch Diệc Phi xuống xe, đi tới trước mặt Trường Tiễu và Lôi Minh với vẻ mặt âm trầm.
Trường Tiễu nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt kỳ lạ hỏi: “Sao anh lại đến đây? Không đi xử lý vết thương trước sao?”
Lúc này Trương Hoa Bân bước lên trước, nghe thấy câu này bèn nói: “Vốn dĩ đã nằm trên giường bệnh rồi, nhưng nghe nói ở đây xảy ra chuyện, cho nên vội vã chạy tới”.
Trường Tiễu thấy vậy khẽ cau mày nói: “Tôi có thể xử lý được”.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng hỏi: “Anh định xử lý như thế nào?”
Trường Tiễu giật mình.
Bạch Diệc Phi dời tầm mắt về phía Lôi Minh, lạnh lùng nói: “Lúc trước anh nói cho hắn ta một cơ hội để biểu hiện, tôi nghe anh, để hắn dẫn dắt đội, nhưng kết quả thì sao?”
Trường Tiễu muốn giúp Lôi Minh giải thích gì đó: “Nhưng chuyện này ai cũng...”
Trường Tiễu chưa kịp nói xong, Bạch Diệc Phi đã giơ chân đạp lên người Lôi Minh, làm gã ta ngã xuống đất.
“Bạch Diệc Phi!”, Trường Tiễu thấy vậy thì tức giận.
Bạch Diệc Phi cũng nóng lòng, anh chỉ vào Lôi Minh lớn tiếng quát: “Vì hắn ta cưỡng hiếp một cô gái nên mới khơi dậy cơn tức giận của đám đông, mọi người mởi bỏ chạy tán loạn, sau đó hắn ta trực tiếp cầm dao chém chết người ta!”
Trường Tiễu nghe đến đây thì kinh ngạc nhìn về phía Lôi Minh.
“Anh nhìn xác chết nằm đầy trên phố này xem, hỏi hắn ta, có biết mình giết bao nhiêu người không?”
“Anh nhìn kĩ lại xem, đây có còn là khu số không? Con mẹ nó biến thành một thành phố trống rỗng rồi!”
“Mẹ kiếp, hôm nay tôi nhất định phải giết hắn!”
Lôi Minh nghe vậy liền nhanh chóng bò đến ôm chân Trường Tiễu, van xin: “Đại ca cứu em, đại ca, em biết lỗi rồi, cầu xin anh cứu em!”
Trường Tiễu nắm chặt bàn tay, trầm mặc không nói gì.
Trước khi Bạch Diệc Phi nói ra những điều này, anh ta căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, là Nhiễm Hâm nói với anh ta, vả lại Nhiễm Hâm còn giúp Lôi Minh che giấu.
Trầm mặc một lúc lâu, Trường Tiễu mới nói: “Bạch Diệc Phi, anh bình tĩnh lại, chuyện này để tôi xử lý!”
Bạch Diệc Phi không do dự mà lắc đầu: “Hắn ta là người của anh, anh không xuống tay được!”
“Còn nữa, nếu đã đặt ra quy định thì phải tuân theo, cũng không phải là đứa trẻ, còn có cơ hội để tiếp tục phạm tội, đã mắc phải sai lầm thì phải chịu hậu quả cho những chuyện mình đã gây ra!”
Bạch Diệc Phi nói xong liền hét lên: “Bắt hắn lại cho tôi!”
Ngay sau đó, một vài người áo đen bước tới và tóm lấy Lôi Minh, chuẩn bị đưa gã ta lên xe tải.
Lôi Minh vừa giãy dụa vừa hét lớn: “Đại ca, cứu em với! Đại ca, anh em bọn em đi theo anh, tất cả đều giao tính mạng cho anh rồi. Bọn em thật lòng coi anh là sếp, nhưng không chấp nhận được Bạch Diệc Phi mà thôi!”
“Dựa vào cái gì mà Bạch Diệc Phi có thể quyết định mọi chuyện?”
“Bạch Diệc Phi, mày là kẻ vô ơn, lão Tam của bọn tao vì mày mới chết, còn có lão Nhị, mày nói anh ấy phản bội thì chính là phản bội sao?”
“Đừng tưởng tao không biết ý đồ nham hiểm của mày, mày muốn giết hết những người xung quanh đại ca tao, muốn xung quanh anh ấy không còn ai”.
“Đại ca cứu em, anh đừng để Bạch Diệc Phi lừa gạt nữa, Bạch Diệc Phi hắn ta chỉ muốn khống chế anh thôi!”
Những lời này của Lôi Minh chính là muốn gây chia rẽ, cũng để tranh giành hi vọng sống cho bản thân.
Nhưng không cần biết gã ta nói gì, vẫn bị đưa lên xe tải.
Trường Tiễu nắm chặt tay nghiến răng nói: “Bạch Diệc Phi, Lôi Minh dù gì cũng là người của tôi, cho dù anh ta có làm sai thì cũng nên do tôi xử lý!”
“Vậy thì anh nói với tôi, anh sẽ xử lý như thế nào?”, Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm vào Trường Tiễu.
Sau khi nói xong, anh chỉ vào đám xác chết trên đất nói: “Đây gọi là làm sai một việc sao? Toàn bộ khu số có gần ngàn người, đều biến thành dân tị nạn, chỉ nửa ngày, nơi đây trực tiếp biến thành một thành phố trống!”
Trường Tiễu ngây ra, không nói nên lời.
Bạch Diệc Phi thấy vậy hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Một lúc sau, những người khác cũng lên xe và rời đi.
Trường Tiễu nhìn những xác chết trên đất, rồi lại nhìn vào thành phố trống không ở phía xa, không nhịn được mà nhắm mắt lại.
- ------------------