Bạch Diệc Phi đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Không biết cậu có quen một người phụ nữ tên là Tố Tư Tư không?”
Ngưu Đại lập tức trợn tròn hai mắt.
Bạch Diệc Phi hít một hơi sâu, lạnh lùng nói: “Chính vào ngày hôm qua, trên sân thượng tòa nhà này, cô ấy muốn nhảy xuống dưới, kết thúc cuộc đời mình”.
Ngưu Đại sau khi nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, sau đó càng căng thẳng và hoảng hốt: “Cô...cô ấy nhảy chưa? Bây giờ cô ấy vẫn ổn chứ?”
Bạch Diệc Phi lặng lẽ nhìn anh ta không nói gì.
Ngưu Đại nhất thời cảm thấy không thoải mái, nhưng rất nhanh anh ta phản ứng lại, Bạch Diệc Phi nói tối qua có người kể cho anh một câu chuyện, vậy rất có thể là người phụ nữ kia, nếu cô ta nhảy rồi, vậy làm sao kể lại được?
Lúc này Bạch Diệc Phi lại cười lạnh: “Cậu lợi dụng tôi đòi tiền bồi thường, trắng trợn triệu tập thuộc hạ, ở thành phố Thiên Bắc tạo lên sóng gió lớn, có phải cậu cho rằng như thế có thể đối phó với tôi không?”
Ngưu Đại cúi đầu không nói.
Anh ta vẫn giống trước kia, lúc bình thường hung hăng càn quấy, cáu kỉnh như thế, nhưng đứng trước Bạch Diệc Phi thì vẫn tức giận nhưng không dám nói.
“Sao? Dám làm nhưng không dám nhận?”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn anh ta: “Có phải vì tay tàn tật nên dẫn tới tâm lý của cậu cũng tàn tật luôn rồi không?”
“Ở thành phố Thiên Bắc tạo lên sóng gió lớn như vậy, có tiền có thế, còn biết lấy lòng phụ nữ và trẻ nhỏ, cậu có nhiều mặt tốt ha!”
“Rồi dùng những tin nhắn đường mật lừa bịp họ, sau đó lại bỏ rơi họ, như vậy có thể thỏa mãn được khoái cảm biến thái của cậu sao?”
Ngưu Đại vẫn cúi đầu như cũ, không dám nói gì.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Tư Tư nói với tôi tình cảm của cô ấy với cậu là chân thật, nhưng trong lòng cô ấy cũng vô cùng hổ thẹn, bởi vì cô ấy vốn dĩ đã có bạn trai rồi, thế nhưng vẫn không khống chế được sức hấp dẫn của cậu, thậm chí cô ấy còn mang thai”.
“Cô ấy vừa mang thai thì cậu đã hung hăng bỏ rơi cô ấy, mà bạn trai ban đầu của cô ấy lại không làm như cậu”.
“Cô ấy nói, là cô ấy tạo nghiệt không thể sống”.
“Cô ấy không còn mặt mũi để tiếp tục sống trên thế giới này nữa, cũng không có tư cách được sống tiếp”.
“Ngưu Đại”
“Tùy tiện hủy hoại một cô gái, hủy hoại tình cảm của cô ấy, lại gián tiếp giết chết cô ấy, tâm lý cậu vặn vẹo không hả?”
“A?”
Ngưu Đại nghe ngữ khí của Bạch Diệc Phi càng ngày càng lạnh, cơ thể cũng không ngừng run lên, anh ta vô cùng sợ hãi.
Thời gian Tư Tư bên cạnh Ngưu Đại khá dài, vì vậy mới có thể biết nhà của Ngưu Đại ở đâu, cũng vì vậy mà Bạch Diệc Phi lập tức biết được nguyên nhân nằm ở chỗ Ngưu Đại.
Bạch Diệc Phi có thể đoán ra là Ngưu Đại cũng rất đơn giản.
Bởi vì bây giờ ở thành phố Thiên Bắc, hận anh sâu sắc như vậy, nhưng không biết ẩn giấu cũng chỉ có hai người.
Một người là Liễu Chiêu Phong, người còn lại là Ngưu Đại.
Không lâu trước đây Liễu Chiêu Phong mới giao thủ với anh, Liễu Chiêu Phong nhất định sẽ không dùng thủ đoạn trình độ thấp như vậy.
Vì vậy chỉ có thể là Ngưu Đại.
Ngưu Đại cúi đầu, không có ai nhìn thấy viền mắt của anh ta đã đỏ lên.
“Xin lỗi!”
Bạch Diệc Phi nghe thấy tiếng xin lỗi này thì có chút ngạc nhiên: “Anh mà cũng biết bản thân làm sai hả?”
Ngưu Đại đột nhiên ngẩng đầu lên, duỗi đôi tay tàn tật của anh ta ra, hét lớn: “Phải! Tôi làm sai rồi!”
“Đều là lỗi của tôi!”
“Nhưng con mẹ nó tôi bây giờ là một người tàn phế, đến cả mấy cân hoa quả cũng không nâng được, mẹ kiếp tôi sống trên đời này còn có tác dụng gì chứ?”
“Tất cả đều là lỗi của tôi! Là tâm lý tôi méo mó, là tôi có lỗi với anh!”
Từng tiếng xin lỗi, căn bản không phải là thật tâm, mà giống như trút ra hết mọi oán hận
Bạch Diệc Phi nhìn anh ta rồi lạnh lùng nói: “Người cậu nên xin lỗi không phải là tôi, mà là Tư Tư, còn cả bạn trai vẫn luôn không rời bỏ cô ấy nữa, và đáng xin lỗi nhất chính là bố của cậu”.
Ngưu Đại chết lặng, nước mắt từ khóe mắt lăn dài trên mặt.
Bạch Diệc Phi nhìn Ngưu Đại, lại hít một hơi thuốc, từ từ nhả khói ra, rồi mới nói: “Ai mới là kẻ thù giết bố chân chính của cậu, cái này cậu càng hiểu rõ hơn tôi!”
“Chỉ có thời gian ngắn ngủi mấy tháng, tôi chỉ đưa tiền cho cậu mà cậu đã mở rộng được thế lực như hiện tại, cậu cảm thấy có thể không?”
“Rất rõ ràng, có người ở trong bóng tối nâng đỡ cậu”.
“Nếu như cậu không ngốc, thì chắc chắn phải biết người trong bóng tối giúp đỡ cậu khả năng cao chính là chủ mưu giết hại bố cậu, nếu không thì cũng là đồng bọn với bọn chúng”.
“Chính là bởi vì cậu đoán ra, vì vậy sau khi cậu bắt Tuyết Nhi và Hiểu Anh đi mới không làm hại họ, mà cậu lại không biết bản thân nên chọn lựa như thế nào, có phải không?”.
||||| Truyện đề cử: Nàng Dâu Cực Phẩm |||||
Ngưu Đại kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi, đồng thời có một tia sợ hãi lóe lên trong mắt.
Những lời này của Bạch Diệc Phi khiến anh ta quá kinh ngạc, giống hệt như tận mắt nhìn thấy tất cả vậy.
“Sao anh lại biết?”, Ngưu Đại sửng sốt hỏi.
Bạch Diệc Phi bình tĩnh nói: “Tôi vốn dĩ cũng không biết, nhưng mấy ngày này không có việc gì, sau khi tâm tình bình tĩnh lại thì tôi đã nghĩ rất nhiều, có một vài việc cũng dần dần sáng tỏ”.
Ngưu Đại không biết nói cái gì.
Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Là Lương Minh Nguyệt?”
Ngưu Đại sửng sốt trợn tròn hai mắt.
Lại một lần nữa bị nói trúng, Ngưu Đại đã không biết dùng từ gì để diễn tả sự kinh ngạc của bản thân nữa rồi.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Xem ra không sai rồi”.
“Tôi muốn lên núi cứu Lưu Hiểu Anh, nhưng lại bị Mạnh Kình chặn lại, cũng không dám lên núi, vì vẫn nhớ trên đỉnh núi còn còn một người”.
“Người này chính là Lương Ngọc, con gái của Lương Minh Nguyệt”.
Lúc đó, sau khi Bạch Diệc Phi lên núi, Mạnh Kình cũng dừng lại cuộc truy đuổi, mà lúc đó trên núi chỉ có Lương Ngọc và Lưu Hiểu Anh, Mạnh Kình khẳng định sẽ không kiêng dè gì Lưu Hiểu Anh, nếu thế chỉ có thể là vì Lương Ngọc”.
Nhưng thực lực của Lương Ngọc bây giờ còn không bằng Bạch Diệc Phi, Mạnh Kình càng không cần sợ hãi gì mới đúng, điều này có thể chứng minh tên đó kiêng dè người đứng sau lưng Lương Ngọc.
Mà một thời gian trước Lương Ngọc mất tích, không ai biết cô ta đã đi đâu, sau đó cô ta đột nhiên xuất hiện trên đảo Lam, hành vi rất kỳ quái.
Hơn nữa những việc cô ta làm dường như không phải là việc cô ta muốn, mà là có người ép cô ta làm.
Nhưng lúc đó anh hỏi Tử Y, Tử Y cũng không biết Lương Ngọc đã đi đâu.
“Vì vậy Lương Minh Nguyệt căn bản chưa chết, mà chính là người coi giữ kho vàng thứ ”.
“Mà từ trước đến nay, bất kể là Lương Vĩ Siêu, hay là Đạo Trưởng, ai trong số họ cũng muốn tôi nói ra vị trí kho vàng và cách tiến vào, nhưng trên thực tế, họ đã sớm biết rồi”.
“Mục đích của họ làm như vậy là muốn lừa bịp tôi, muốn tôi cho rằng họ không biết, sau đó lôi kéo sự chú ý của mọi người lên người tôi, đồng thời để mọi người chú ý vào kho vàng số ”.
“Từ đó che đậy được mục đích thực sự của Lương Minh Nguyệt”.
“Mà mục đích chính là…”
Ngưu Đại nghe xong thì khuôn mặt trắng bệch, dường như anh ta không thể chịu đựng được, liều mạng lắc đầu hét lên: “Không! Tôi không biết! Tôi không biết...”
“Uỳnh”
Ngưu Đại trực tiếp quỳ xuống trước mặt Bạch Diệc Phi, van nài nói: “Cầu xin anh, đừng giết tôi, tôi không biết gì cả, cái gì cũng không hiểu, không nghe thấy gì cả…”
Bạch Diệc Phi nhìn anh ta như vậy thì không khỏi thở ra một ngụm khí, bởi vì anh biết những điều anh vừa nói đều là sự thật.
Ngưu Đại bây giờ quỳ xuống cầu xin tha thứ, bởi vì anh ta sợ hãi.
Lương Minh Nguyệt chắc chắn không muốn Bạch Diệc Phi đoán được, mà anh đã nói ra thì Ngưu Đại cũng coi như là biết, Ngưu Đại lại tính như gián tiếp là người của bên Lương Minh Nguyệt.
Mà muốn một người ngậm miệng lại, vậy chỉ có cách giết chết người đó!
Bạch Diệc Phi lặng lẽ nhìn anh ta một hồi, rồi mới lắc đầu nói: “Tôi sẽ không giết cậu".
“Nhưng…thời gian này cậu vẫn nên ở lại đây thì hơn”.
Vừa nói xong những lời này thì cũng nghe tiếng ồn ào ở bên ngoài bệnh viện, sau đó đột nhiên yên tĩnh lại.
Bạch Diệc Phi không rõ vì sao, anh lập tức đi tới trước cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Anh nhìn thấy trên đường ngoài cổng bệnh viện không một bóng người, nhưng cổng bệnh viện đã bị người ta chặn lại.
Sau đó một loạt xe hơi sang trọng từ xa đi tới, chiếm hết một đoạn đường.
Không lâu sau, một chiếc xe Toyoda phổ thông đi vào.
Chiếc xe hơi bình thường bỗng trở nên nổi bật giữa dàn xe sang xịn.
- ------------------