Anh em nhà họ Liễu vừa cười giả lả vừa gật đầu phụ họa.
Lúc này, Tào Phương Phương đã bị sự “khiếm tốn nhã nhặn” của anh em họ mê hoặc, không ngừng dùng mắt ra hiệu với Hà Viên Viên.
Hà Viên Viên hiểu ý mà nói với Liễu Chiêu Phong: “Bây giờ hai người tìm hiểu lẫn nhau đi. Phương Phương xinh đẹp, gia cảnh cũng tốt, phù hợp với tiêu chuẩn của anh chứ? Nếu được thì hai người thử xem?”
Liễu Chiêu Phong nghe vậy thì suýt nữa phun hết rượu ra. Người phụ nữ đầu óc có vấn đề này thế mà lại đến xem mắt với gã!
Liễu Tiêu Dao cũng rất lúng túng. Gã cười gượng hỏi Bạch Diệc Phi: “Cậu Bạch thấy hai người họ hợp nhau không?”
Hà Viên Viên hơi cau mày.
Tào Phương Phương vừa nghi hoặc lại vừa kinh ngạc. Chuyện này hỏi Bạch Diệc Phi làm gì?
Bạch Diệc Phi nghĩ thầm trong lòng: “Đâu chỉ là phù hợp, phải nói là quá phù hợp ấy chứ! Hai người này chính là một đôi trời sinh!”
Nhưng anh hiểu rõ Liễu Chiêu Phong là loại người nào, mà Tào Phương Phương, cho dù anh không thân thiết gì với cô ta nhưng dù sao cũng là bạn học cũ, anh đâu thể hại bạn mình được?
Bạch Diệc Phi uống một ngụm rượu: “Không thích hợp”.
Liễu Tiêu Dao và Liễu Chiêu Phong đều thở phào, vội gật đầu: “Cậu Bạch nói đúng. Vậy anh em chúng tôi không làm phiền nữa”.
Nói xong, hai gã vội chuồn lẹ.
Hà Viên Viên nhất thời phản ứng lại: “Tiêu Dao, còn chưa ăn cơm xong mà!”
Liễu Tiêu Dao quay đầu, dường như rất vội vã mà nói với cô ta: “Viên Viên, công ty còn có việc, anh về trước, khi nào rảnh sẽ liên lạc với em”.
Sau đó hai người cũng mau chóng rời khỏi nhà hàng.
Tào Phương Phương không thể hiểu nổi: “Chuyện này là thế nào đây?”
“Không biết!”, Hà Viên Viên vừa bối rối vừa không vui.
Bạch Diệc Phi ngạc nhiên nhìn anh em nhà họ Liễu vội vàng rời đi như thể bọn anh là thú dữ vậy.
Chỉ là anh cũng không có tâm trạng ở lại nữa. Anh ăn thêm vài miếng rồi lau miệng, đứng dậy nói: “Tôi ăn xong rồi, đi trước đây, mọi người cứ từ từ dùng bữa”.
“Bạch Diệc Phi!”, Tào Phương Phương nhìn anh định rời đi thì phẫn nộ: “Cậu đứng lại cho tôi! Chuyện của tôi liên quan gì đến cậu? Cậu dựa vào đâu mà nói không hợp?”
“Ồ, tôi biết rồi. Cậu sống không dễ chịu nên muốn khác cũng phải khó chịu theo đúng không? Bạch Diệc Phi! Cậu thế mà lại là loại người như vậy, thực khiến người ta ghê tởm!”
Hà Viên Viên mặc dù bất mãn với Bạch Diệc Phi nhưng Tào Phương Phương nói vậy cũng quá đáng. Cô ta nói: “Phương Phương, đừng nói vậy”.
“Tôi nói sai à?”, Tào Phương Phương hoàn toàn không để ý đến hình tượng: “Cậu ta không ra gì, nên cũng muốn người khác phải làm một kẻ thất bại vô dụng như mình!”
Nghe vậy, Bạch Diệc Phi dừng bước, cau mày nhìn cô ta.
Lúc này anh rất hối hận, anh không nên đồng ý đến ăn cơm với Hà Viên Viên, như vậy cũng sẽ không gặp phải người bạn học “cực phẩm” như Tào Phương Phương.
Ánh mắt Bạch Diệc Phi nhìn cô ta dần trở nên lạnh lùng.
“Tôi vừa rồi là vì tốt cho cậu, đừng có không phân đúng sai như vậy”.
“Tốt cho tôi? Cậu có ý gì?”
Bạch Diệc Phi lạnh lùng: “Ý trên mặt chữ”.
“Tôi khuyên cậu một câu, cách xa anh em hai người đó ra, chẳng phải loại tốt lành gì đâu”.
Bạch Diệc Phi không muốn nói nhiều, đi thẳng luôn.
Qua một lát, Tào Phương Phương mới hoàn hồn. Cô ta nói với Hà Viên Viên: “Bạch Diệc Phi có ý gì?”
“Tôi… Cũng không biết…”, Hà Viên Viên cảm thấy phiền muộn, cũng thấy nghi hoặc. Tại sao Bạch Diệc Phi nói anh em nhà họ Liễu không phải loại tốt lành gì? Lẽ nào cậu ta đã biết được gì đó?
Trên đường, Liễu Chiêu Phong ngồi trên xe, khuôn mặt hung tợn: “Mẹ nó! Hai con đàn bà đê tiện!”
Liễu Tiêu Dao nghiêng đầu cười: “Đừng tức giận, phụ nữ mà, để ý làm gì? Nhưng mà Tào Phương Phương thật sự quá xấu, lại còn không biết xấu hổ mà đi xem mắt”.
“Mặt toàn tàn nhang, cũng không soi gương xem lại mình đi!”, Liễu Chiêu Phong khinh thường: “Còn không đẹp bằng một nửa Lý Tuyết!”
Liễu Tiêu Dao nghe vậy thì hai mặt hơi sáng lên, nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng thanh thoát của Lý Tuyết khiến tim gã nao nao.
“Được rồi, đừng giận nữa. Đợi thêm mấy ngày anh hai sẽ giúp cậu xử tên Bạch Diệc Phi đó”.
“Anh có cách gì?”, chỉ cần nói đến chuyện xử lý Bạch Diệc Phi là Liễu Chiêu Phong lại trở nên phấn chấn.
Liễu Tiêu Dao cười: “Gần đây chúng ta đã đạt được nhận thức chung với tập đoàn Phương Sơn. Mấy ngày nay cũng đang tiếp cận tập đoàn Thủy Tinh, đợi đến khi chúng ta hợp tác được với Thủy Tinh, anh không tin ba tập đoàn liên thủ còn không lật đổ được Hầu Tước!”
…
Bạch Diệc Phi quay về phòng làm việc nghe Long Linh Linh báo cáo tin tức.
“Tôi vừa tra được, gần đây tập đoàn Liễu Thị đang tiếp xúc với tập đoàn Thủy Tinh”.
Anh nghe vậy thì nhướng mày: “Tiếp xúc đến đâu rồi?”
Long Linh Linh lắc đầu: “Tôi vẫn chưa tra được. Ngoài ra, tập đoàn Diệp Thị hẹn chúng ta ngày mai gặp mặt tại câu lạc bộ Hải Thiên”.
“Tôi biết rồi, cô sắp xếp lịch trình ngày mai cho tôi, những việc khác để sau”.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Đưa tư liệu của tập đoàn Diệp Thị cho tôi”.
“Vâng”, Long Linh Linh rời khỏi phòng làm việc, nửa tiếng sau lại quay lại, đưa cho Bạch Diệc Phi một tập tư liệu.
“Tập đoàn Diệp Thị xếp thứ toàn tỉnh, sản nghiệp liên quan đến nhiều ngành. Người thừa kế duy nhất của tập đoàn là Diệp Hoan, cũng là người phụ trách hạng mục lần này. Gã ta tuổi, tính cách ngạo mạn, không dễ gần. Gã ta còn có một chị gái và một em gái”.
Bạch Diệc Phi nhíu mày: “Ngạo mạn? Ngạo mạn thế nào?”
Long Linh Linh hơi sững lại: “Cái này… Hơi khó nói”.
E là phải đích thân tiếp xúc mới biết gã ta ngạo mạn thế nào.
Chỉ là cho dù đối phương có kiêu căng đến đâu thì cuộc làm ăn này vẫn phải bàn. Hạng mục này lên đến chục tỷ, nếu có thể bàn bạc thành công thì tập đoàn Hầu Tước có thể leo lên top toàn tỉnh. Đối với anh mà nói chỉ có lợi chứ không có hại.
Hôm sau, vì để bàn việc hợp tác với tập đoàn Diệp Thị mà Bạch Diệc Phi quyết định ngồi chiếc xe xa hoa của công ty, đưa Long Linh Linh và Bạch Hổ đến câu lạc bộ Hải Thiên.
Đây là lần đầu tiên anh đến nơi này nên khó tránh khỏi tò mò.
Câu lạc bộ Hải Thiên là tụ điểm giải trí lớn nhất thành phố Thiên Bắc, cũng là nơi ăn chơi đắt đỏ nhất. Người không có địa vị cùng tiền bạc thì không thể nào chi trả nổi.
Đến cửa, Long Linh Linh lấy thiệp mời ra. Ba người theo phục vụ đến một khuôn viên suối nước nóng.
Đến nơi, ba người đứng trước cửa, bị cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc.
Hơn cô gái mặc bikini đang đứng hai bên trái phải bọn họ, ai nấy cũng xinh đẹp như hoa, thân hình bốc lửa.
Các cô hơi cong lưng, đưa tay phải ra mời bọn họ tiến vào.
Mà trong suối nước nóng còn có ba người đàn ông cùng bốn cô gái.
Trong đó có một gã chừng tuổi, hai bên là hai cô gái nóng bỏng đang tận tâm phục vụ. Hai gã khác mỗi gã cũng có một cô gái xinh đẹp chăm sóc.
Bạch Diệc Phi nhìn, gã đàn ông tầm tuổi hẳn là người thừa kế tập đoàn Diệp Thị, Diệp Hoan. Anh thầm nói trong lòng: thật biết hưởng thụ!
Sau khi tiến vào, Bạch Diệc Phi vội cười nói với Diệp Hoan: “Chào anh, tổng giám đốc Diệp. Tôi là người của tập đoàn Hầu Tước, Bạch Diệc Phi, hân hạnh được gặp anh”.