“Hử?”, Mạnh Kình ngây ra: “Gì cơ?”
Bạch Diệc Phi mặc kệ anh ta, giơ ngón tay ra đếm: “Hứa Đạo Trưởng, Liễu Chiêu Phong, Mạnh Kình lại thêm Lương Vĩ Siêu hẳn có thể đánh được một trận với sư phụ nhưng muốn đối phó với Tân Thu thì chưa đủ”.
“Nếu thêm Lương Minh Nguyệt thì có lẽ còn được”.
“Nhưng nếu sư phụ xảy ra chuyện thì Tân Thu nhất định sẽ biết. Nhưng ông ta mạnh như vậy, lại còn sống lâu, không thể không có át chủ bài. Trước khi biết được con át chủ bài đấy là gì các anh không dám tùy tiện ra tay”.
“Vì thế các anh vẫn đang đợi”.
Bạch Diệc Phi đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mạnh Kình, bình tĩnh nói: “Các người đang đợi Tần Hoa!”
Cho dù là Lương Vĩ Siêu hay Mạnh Kình nghe anh nói xong cũng đều kinh ngạc.
Bọn họ nhìn anh với ánh mắt khó tin.
Hơn nữa từ lúc Bạch Diệc Phi nhận được Lương Minh Nguyệt bọn họ đã rất bất ngờ rồi.
Mạnh Kình hoàn hồn, lập tức phản bác: “Với bọn tôi mà nói, Tần Hoa quá yếu, sao phải cần anh ta ra tay? Hơn nữa anh ta còn đang nằm trong tay chúng tôi”.
Bạch Diệc Phi chỉ hờ hững lắc đầu: “Anh ấy ở trong tay các người nhưng tôi thì không”.
Biểu cảm của Mạnh Kình và Lương Vĩ Siêu nhất thời đều lộ vẻ khó chịu.
Bạch Diệc Phi hít điếu thuốc một hơi rồi vứt nó vào thùng rác, sau đó mới từ tốn nói: “Không có tôi các người không thể khống chế được Tần Hoa”.
“Điều các người coi trọng không phải là thực lực của anh ấy mà là thế lực phía sau anh ấy”.
“Tôi đoán rằng Liễu Chiêu Phong và Hứa Đạo Trưởng đều là người mà Lương Minh Nguyệt đã sắp xếp bên cạnh Tân Thu từ trước để làm nội gián”.
“Nhưng với thực lực của Tân Thu thì ông ta hẳn đã sớm biết rồi vì thế ngay từ đầu ông ta sẽ không để Hứa Đạo Trưởng và Liễu Chiêu Phong làm người đề cử”.
“Sau này tôi nghĩ các người cũng biết hai quân cờ đấy đã trở nên vô dụng vì thế mới muốn lợi dụng thế lực sau lưng Tần Hoa”.
“Cũng chính là thế lực của chính phủ”.
Mỗi câu nói của Bạch Diệc Phi như một mũi tên đâm thẳng vào tim Mạnh Kình và Lương Vĩ Siêu.
Lương Vĩ Siêu nhìn anh thở dài: “Có thể đoán được nhiều như vậy anh đúng là khiến người ta kinh ngạc”.
Nhưng Bạch Diệc Phi lại nói: “Còn có một chuyện tôi không hiểu”.
Mạnh Kình hỏi anh: “Chuyện gì?”
Bạch Diệc Phi nhìn Kỳ Kỳ đang ngây ra một bên, hỏi: “Các người thuyết phục cô ấy kiểu gì?”
“Hơn nữa cô ấy hẳn là một người đề cử khác, nếu đã vậy thì không bằng đợi cô ấy kế thừa kho vàng số như vậy các người chẳng phải sẽ dễ dàng mà có được nó hơn à?”
Mạnh Kình nghe thấy thế thì cười tủm tỉm: “Sức mạnh của tình yêu rất vĩ đại”.
Bạch Diệc Phi: “…”
Lương Vĩ Siêu liếc anh ta một cái, lạnh lùng nói: “Tân Thu đã sống năm rồi, với tình trạng hiện tại của ông ta thì sống thêm năm cũng không vấn đề gì, chúng tôi không đợi được”.
năm!
Bạch Diệc Phi kinh ngạc, rõ ràng ông ta trông chỉ có tuổi vậy mà đã tuổi rồi!
Nếu như vậy thì Tử Y – sư muội của Tân Thu bao nhiêu tuổi đây?
Tử Y trông thì rất trẻ, hoàn toàn không giống người đã sống đến , tuổi.
Bạch Diệc Phi cảm thấy kỳ quái, sau đó hỏi: “Tôi vẫn không hiểu”.
Bọn họ đã nói một phần chân tướng cho anh nhưng vẫn có những việc không nói.
Mạnh Kình cười nhạt: “Đừng hỏi nhiều như vậy, ý của thủ lĩnh chúng tôi là chỉ được nói với anh chừng này thôi”.
Bạch Diệc Phi lại càng tò mò, vì sao bọn họ lại cố ý đến tận đây kể cho anh những chuyện này?
Dù sao một phần chân tướng này, Bạch Diệc Phi cũng đoán được gần hết rồi, cũng không hẳn là thật muốn biết.
Anh chỉ tò mò vì sao bọn họ lại nói với anh? Hẳn không phải vì cho rằng lần này mình chết chắc rồi cho nên nói ra cũng không sợ đâu nhỉ?
Mạnh Kình lại không cho Bạch Diệc Phi thời gian suy nghĩ mà tự tin cười nói: “Nếu anh ngoan ngoãn chịu trói thì có thể miễn được đau đớn về thể xác nhưng nếu anh không chịu thì chúng tôi chỉ đành cho anh một trận rồi bắt lại”.
“Lẽ nào các người không để tôi thấy Tần Hoa trước, xác định sự an toàn của anh ấy rồi nói chuyện à?”, Bạch Diệc Phi bình thản trả lời.
Mạnh Kình cười nhạt: “Không cần thiết”.
Bạch Diệc Phi khựng lại một chút rồi lập tức hiểu ra, thực tế mục đích của họ là muốn lợi dụng anh để uy hiếp Tần Hoa rồi từ đó khiến Tần Hoa phải giúp đỡ họ, vì thế Tần Hoa đương nhiên là an toàn.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì nhìn hai người trước mắt, gật gật đầu: “Vậy được, tôi còn phải về thăm vợ và con gấp, các người cùng lên đi”.
Mạnh Kình và Lương Vĩ Siêu nhìn nhau, xác định bọn họ không nghe lầm.
Mà Kỳ Kỳ lúc này cũng kinh ngạc quay sang nhìn Bạch Diệc Phi.
Sau một khoảng yên lặng, Mạnh Kình cười vang: “Haha…”
“Ai cho anh tự tin vậy? Chẳng lẽ anh cho rằng đánh bại được Hứa Đạo Trưởng và Liễu Chiêu Phong rồi thì có thể đánh bại được chúng tôi?”
“Anh đừng quên không lâu lúc trước anh còn suýt chút nữa bị tôi dùng một cành cây đâm chết!”
Lương Vĩ Siêu cũng cười khinh thường, cười nhạo Bạch Diệc Phi kiêu căng không biết tự lượng sức!
Kỳ Kỳ cau mày nhìn anh.
Mạnh Kình cười xong rồi thì khởi động một chút: “Không cần đại boss phải ra tay, một mình tôi đã có thể đập anh gần chết rồi!”
Bạch Diệc Phi thấy bọn họ không tin thì thở dài: “Đến lúc đó đừng trách tôi”.
Vừa dứt lời thì xông lên.
Mạnh Kình thấy vậy thì không tránh mà cũng xông thẳng về phía Bạch Diệc Phi.
Hai người đồng thời vung nắm đấm.
Tốc độ của Bạch Diệc Phi cực nhanh, lực cũng mạnh nhưng không hề có một tý ám kình nào.
Mà cú đấm của Mạnh Kình lại mang theo tiếng gió, không cần nhìn cũng biết là mang theo ám kình vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng khi hai cú đấm sắp va vào nhau thì Bạch Diệc Phi lại rút nắm đấm lại, quay sang dùng khuỷu tay để tấn công.
Mạnh Kình thấy vậy thì vẻ mặt thay đổi, mặc dù đòn tấn công của Bạch Diệc Phi không hề có ám kình nhưng vẫn khiến anh ta cảm thấy nguy hiểm.
“Rầm!”
Một âm thanh cực lớn vang lên, Mạnh Kình bị Bạch Diệc Phi đánh bay.
Nhưng Mạnh Kình suy cho cùng cũng mạnh hơn Đạo Trưởng và Liễu Chiêu Phong nhiều. Anh ta đang bay trong không trung thì xoay người, vững vàng tiếp đất.
Nhưng anh ta vừa chạm chân thì Bạch Diệc Phi đã lập tức xông tới, lần này lại vung đấm liên tiếp. Rõ ràng anh không dùng ám kình nhưng lại khiến Mạnh Kình không dám đỡ đòn, ngược lại chỉ tránh với né.
Bạch Diệc Phi sớm đã đoán được anh ta sẽ né tránh nên khi không đấm trúng, cơ thể anh lại nghiêng về trước, bả vai nhắm thẳng vào ngực Mạnh Kình.
“Bộp!”
Mạnh Kình lại bị đánh bay lần nữa mà lần này anh ta đâm thẳng vào tường, còn tạo thành một vết nứt vỡ hình người trên đấy.
“Rầm!”
Sau đó lăn ra đất.
“Hộc!”
Sau khi Mạnh Kình phun ra một ngụm máu thì ôm ngực nhìn Bạch Diệc Phi, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hoảng.
Lúc này Lương Vĩ Siêu cũng vô cùng ngạc nhiên.
Ngay cả Kỳ Kỳ cũng đứng bật dậy.
Bọn họ đều cho rằng trong thời gian ngắn Bạch Diệc Phi sẽ không mạnh lên bao nhiêu nhưng sự thật lại trái ngược hoàn toàn.
Không lâu trước Mạnh Kình tùy tiện vứt một cành cây cũng khiến Bạch Diệc Phi xém chết nhưng anh bây giờ lại có thể dễ dàng đánh bại Mạnh Kình.
Thậm chí anh còn không cần dùng ám kình.
Chẳng qua là Bạch Diệc Phi dùng loại quyền pháp mà Tần Hoa dạy anh, loại quyền pháp này lại tương khắc với ám kình nên nếu dùng ám kình thì sẽ tự hại chính mình, vì thế mới không thể đồng thời sử dụng cả hai.
Đó cũng là lý do vì sao mà Tần Hoa không dùng ám kình.
Hiện tại Mạnh Kình đã tiếp cận đến cao thủ cấp hạng trung nhưng lại bị Bạch Diệc Phi đánh bay hai lần liên tiếp.
Mà tất cả còn chưa kết thúc.
Bạch Diệc Phi bước đến, Mạnh Kình đang định bò dậy thì Bạch Diệc Phi đã ấn đầu gối xuống.
Mạnh Kình kinh hãi, chống cơ thể, chật vật né tránh.