Tất cả những điều này đã được họ lên kế hoạch kĩ lưỡng.
Trần Ngạo Kiều, Từ Lãng đem theo người giữ chân đám cao thủ của đối phương, sau đó để Sa Phi Dương âm thầm đi cứu người.
Sau khi cứu được người rồi, Sa Phi Dương sẽ thông báo với Trương Hoa Bân qua bộ đàm, mọi người lúc ấy cùng nhau rút lui.
Giọng của Sa Phi Dương phát ra từ máy bộ đàm: “Đã cứu được người rồi”.
Sắc mặt Trương Hoa Bân vui mừng, nhưng rất nhanh lại cau mày, giọng nói của Sa Phi Dương hình như có chút kì lạ?
“Ông Sa, ông sao vậy? Không có chuyện gì chứ?”
Sa Phi Dương bình tĩnh nói: “Không sao, có thể rút rồi”.
Trương Hoa Bân do dự một chút, cuối cùng cũng không hỏi nhiều, việc quan trọng nhất bây giờ là để người của bọn họ rút lui, nếu không một khi cao thủ cấp và cấp của đối phương tham chiến thì bọn họ sẽ không thoát được nữa.
Vì vậy, anh ta quay đầu nói với Trần Hạo: “Đi thôi!”
Trần Hạo gật đầu, khởi động xe lao về phía biệt thự nhà họ Trương.
...
Trong biệt thự, cuộc chiến đang diễn ra ác liệt.
Đám cao thủ cấp đứng sau Đạt Tư nhao nhao đòi tham gia chiến đấu.
Đạt Tư khẽ cau mày khi theo dõi trận chiến, sức mạnh của những người này quả thực vượt quá dự đoán của hắn ta, đám người của hắn ta đã bị giết và bị thương hơn một nửa.
“Cùng lên đi!”, Đạt Tư không còn để bọn họ xem nữa: “Bắt sống mấy tên cao thủ cấp lại!”
Đám cao thủ kia nghe vậy thì ai ai cũng hưng phấn không thôi, gào thét chuẩn bị lao về phía trước.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng động lớn truyền đến.
“Rầm!”
Tiếp đó, chiếc tải xông vào dinh thự, chặn đường đám cao thủ kia.
“Rào!”
Sau khi ba chiếc xe tải dừng lại và mở khoang sau ra, một lượng lớn dầu diesel được đổ ra ngoài.
Vừa ngửi thấy mùi dầu diesel, có người lập tức phản ứng lại: “Là dầu diesel, nhanh rút thôi!”
Khi người này la lên, những người khác cũng nhận ra, nhanh chóng bỏ chạy.
Những người trong xe đứng dậy, ném một ngọn đuốc về phía bãi đất có dầu.
“Bùm!”
Ngọn lửa ngập trời, dinh thự nhà họ Trương phút chốc bị bao trùm trong biển lửa.
Trần Ngạo Kiều và những người khác bị tách ra, Trần Hạo vẫy tay với họ và nói: “Nhanh, rút thôi!”
Trần Ngạo Kiều và những người khác nghe thấy giọng của Trần Hạo thì nhanh chóng rút lui.
Bọn họ vội vã rời khỏi dinh thự nhà họ Trương, chạy lên chiếc xe tải đã được chuẩn bị trước, sau đó chiếc xe tải nhanh nhanh chóng nổ máy lao ra ngoài.
....
Xe lái được một đoạn đường dài, khi chắc chắn những người kia không đuổi theo, họ dừng lại trong một khu rừng.
Mọi người xuống xe, Trương Hoa Bân bắt đầu điểm danh.
Sau khi đếm xong, anh ta cau mày hỏi: “Tại sao ông Sa không có ở đây?”
Lúc này, vệ sĩ của Lâm Cuồng đứng lên, trầm giọng nói: “Ông ấy, sau khi đưa người cho tôi thì bảo chúng tôi đi trước”.
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều sững sờ: “Cái gì?”
Mọi người im lặng một lúc, Trần Hạo mới mở miệng nói: “Ông Sa có lẽ có cách thoát ra được, mọi người đừng lo lắng”.
Tuy nói vậy, nhưng Trương Hoa Bân vẫn không yên tâm.
Trần Ngạo Kiều đột nhiên hỏi: “Vậy Ngô Cường đâu? Anh ta ở đâu?”
Sắc mặt vệ sĩ của Lâm Cuồng khó coi, chỉ tay về chiếc xe tải cuối cùng nói: “Ở kia, nhưng mà...”
Trần Ngạo Kiều nghe vậy bèn đứng lên đi xem, nhưng bị người vệ sĩ kia ngăn lại: “Anh Trần, anh bình tĩnh trước đã, anh Trần... tôi cảm thấy, anh đừng nhìn thì hơn...”
“Có ý gì?”, sắc mặt Trần Ngạo Kiều trầm xuống: “Anh ta bị làm sao?”
Người kia im lặng không nói gì.
Trần Ngạo Kiều lại nói: “Ngô Cường là người tôi tự mình huấn luyện, cậu tránh ra”.
“Anh Trần...”, người kia vẫn muốn khuyên Trần Ngạo Kiều.
Trần Ngạo Kiều hít một hơi thật sâu, nói: “Cậu tránh ra, bất kể tôi nhìn thấy gì thì cũng sẽ bình tĩnh”.
Vệ sĩ của Lâm Cuồng thấy vậy, không còn cách nào đành phải buông tay.
Trần Ngạo Kiều đi đến sau xe tải và mở cửa thùng xe ra.
Cửa vừa mở, Trần Ngạo Kiều nhìn thấy Ngô Cường, Ngô Cường dường như trở thành một cây gậy, cả người bị bó chặt.
Không khí như đóng băng trong phút chốc.
Trần Ngạo Kiều nắm chặt tay, đập mạnh vào cửa xe đánh “rầm” một cái.
Mấy người Trần Hạo đi theo phía sau Trần Ngạo Kiều, đương nhiên cũng đã nhìn thấy.
Mắt Trần Hạo đỏ lên: “Con mẹ nó, đám chó chết này có còn là con người nữa hay không!”
Trần Ngạo Kiều đánh xuyên qua cánh cửa xe thành một cái lỗ, cúi đầu và từ từ nhắm mắt lại.
Trong đầu hiện lên những gì Ngô Cường đã từng nói với anh ta.
“Đại ca, thật ra thì, trong lòng tôi chỉ nhận anh là sếp của mình thôi, sếp của tôi chỉ có anh”.
Hai người bọn họ đã ở cùng nhau ngay từ những ngày đầu, trải qua vô số cuộc chiến.
Sau cùng, Ngô Cường lại nói: “Bây giờ, tôi cảm thấy Bạch Diệc Phi rất khác biệt, có chút ngưỡng mộ anh ta”.
Trần Ngạo Kiều nhìn anh ta nói: “Đợi qua thời gian này, mọi người có thời gian, tôi bảo Bạch Diệc Phi giới thiệu cho cậu một cô vợ”.
“Đừng, tôi không có ý định kết hôn”, Ngô Cường ngại ngùng đáp.
Trần Ngạo Kiều nhìn vẻ mặt của anh ta, không khỏi đoán: “Chẳng lẽ cậu có người mà mình thích rồi? Làm gì có thằng đàn ông nào không muốn kết hôn chứ, trừ khi là đã thích cô em nào đó rồi”.
Ngô Cường càng xấu hổ hơn, đỏ mặt nói: “Không... không có...”
Trần Ngạo Kiều nhìn chằm chằm anh ta với một nụ cười mờ ám.
Ngô Cường bị nhìn thì rất xấu hổ, chỉ đành nói: “Chỉ là... tôi cảm thấy Long Linh Linh... rất tốt”.
“Á?”, Trần Ngạo Kiều có chút kinh ngạc: “Hóa ra là cô ấy à”.
Ngô Cường thấy vậy thì ngập ngừng nói: “Anh Trần, anh đừng nói linh tinh nhé, để cô ấy nghe thấy thì xấu hổ biết bao!”
...
Những cảnh tượng này như những thước phim quay chậm vụt qua trong tâm trí anh ta.
Nhưng Ngô Cường trước mặt anh ta bây giờ lại như người vô hồn, bị người ta chặt cụt tay chân!
Bạch Hổ ở một bên cảm thấy tâm trạng của Trần Ngạo Kiều, đè bả vai của anh ta lại nói: “Lão Trần”.
“Bỏ ra!”, Trần Ngạo Kiều gầm lên.
Nhưng Bạch Hổ không buông tay, chỉ nói: “Chúng tôi cũng rất buồn, nhưng người chết không thể sống lại!”
Trần Ngạo Kiều hất tay Bạch Hổ ra, hét lớn: “Đó con mẹ nó là anh em của tôi, chết thảm như vậy! Dựa vào cái gì mà cho qua chứ?”
Nói xong câu này, anh ta quét mắt qua tất cả mọi người một lượt nói: “Các người, tất cả đều là nòng cốt của Bạch Diệc Phi, không thể có sai sót gì được, chuyện này, không ai được phép nhúng tay vào”.
Trần Ngạo Kiều xoay người đi về hướng một chiếc xe, khởi động, Bạch Hổ cũng đi theo ngồi lên xe.
Trần Ngạo Kiều nghiêm mặt nói: “Khuyên tôi cũng vô ích!”
“Tôi không khuyên anh”, Bạch Hổ nói.
Trần Ngạo Kiều khẽ giật mình, sau đó cảm thấy sự rung chuyển của chiếc xe tải, sau khi nhìn vào gương chiếu hậu, mới phát hiện những người mặc đồ đen đều lần lượt lên xe.
Tất cả mọi người đều lên xe.
Đến cả Lại Kha cũng cùng lên theo.
Trương Hoa Bân vẫy tay, tất cả mọi người sau khi lên xe thì nhìn về phía sau.
Trần Ngạo Kiều nhìn thấy cảnh này thì siết chặt vô lăng, liếc nhìn Lại Kha một cái rồi nói: “Lại Kha, anh cút xuống xe cho tôi!”
Lại Kha nghe thấy thì sững người, nhưng cũng không xuống xe.
Trần Ngạo Kiều lại hét lên: “Con mẹ nó anh bị điếc à?”
Lại Kha nhìn anh ta, thành thật nói: “Tôi không xuống!”
- ------------------