Ngọn lửa lớn không còn sự kiểm soát của Sa Phi Dương thì nhanh chóng lan rộng, cuối cùng bắt lửa lên một chiếc xe tải, làm nổ bình xăng, chiếc xe lập tức bị nổ tung.
Tất cả mọi người thấy vậy thì nhao nhao lùi về phía sau.
Hai bên đang đánh nhau không dứt ra được cũng tạm thời dừng lại.
Mà đúng lúc này, một chiếc bánh của chiếc xe tải bị nổ tung ngẫu nhiên bay về phía Đạt Tư.
Đạt Tư bình tĩnh đứng đó, tùy ý phất tay một cái, chiếc bánh xe trực tiếp bay ra ngoài.
Ánh mắt của mọi người tất cả đều đổ dồn lên người Đạt Tư.
Theo như tình hình hiện tại, người của phương Bắc mặc dù số lượng đông, nhưng thực lực chỉ từ cấp đến cấp .
Người phương Nam chỉ có hai ba mươi người, nhưng hầu hết đều là cao thủ cấp trung cấp trở lên, còn có cao thủ cấp nữa.
Tính theo cách này thì thực lực của hai bên tương đương nhau.
Đạt Tư đứng ở đó lạnh lùng nhìn lướt qua bọn họ: “Đám sâu bọ phương Bắc kia, các người chọc vào tao rồi!”
“Tất cả mọi người lùi xuống, Ba Đức, Tư Danh, các người lên cùng tôi”.
“Để cho đám người này nhìn cho rõ, thực lực cao thủ cấp một Nam Môn của bọn tao!”
Vì thiếu thốn tài nguyên nên kinh tế của các nước nhỏ ở Nam Môn này không bằng được các nước lớn ở Bắc Môn, nên họ đương nhiên tập trung vào vũ lực hơn, vì vậy ở đó có rất nhiều cao thủ cấp .
Mà Bắc Môn bên đây, mọi người hầu hết đều nghĩ cách kiếm tiền, ai đi học võ làm gì chứ?
Ba người cao thủ cấp đứng thành một hàng, khí thế bức người.
Mọi người nhìn thấy vậy thì không nhúc nhích, đối phương dù gì cũng có thực lực mạnh mẽ, không ai muốn lên trước đâm đầu vào chỗ chết cả.
Nhưng vào lúc này, một người chậm rãi bước ra khỏi đám đông.
Sau khi nhìn thấy anh, ai ai cũng bất giác nín thở, đồng thời trong ánh mắt lộ ra tia phấn khích và vui mừng.
Đặc biệt là đám người Trần Ngạo Kiều.
Bởi vì người đang đến chính là Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi không đi về phía Đạt Tư mà đi tới trước mặt Sa Phi Dương, cẩn thận dìu ông ấy dậy và hỏi: “Ông Sa, ông không sao chứ?”
Sa Phi Dương sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì sát khí trong ánh mắt dần biến mất, chỉ lộ ra một nụ cười khổ: “Xin lỗi, là tôi quá kích động rồi”.
Bạch Diệc Phi chỉ mỉm cười và khẽ lắc đầu nói: “Không sao, ông không sao là tốt rồi”.
Bạch Diệc Phi đỡ ông ấy dậy, đi tới trước mặt Trương Hoa Bân, trực tiếp hỏi: “Nói đi, xảy ra chuyện gì?”
Trương Hoa Bân thấy vậy thì ánh mắt né tránh nói: “Không có gì...”
Bạch Diệc Phi ngắt lời anh ta, nghiêm túc hỏi: “Anh trước giờ vẫn luôn bình tĩnh, nhưng hôm nay lại rất bốc đồng, tôi nghĩ đã có chuyện gì đó khiến anh mất đi lí trí”.
Trương Hoa Bân nghe vậy thì không khỏi thở dài một hơi, cũng không nói gì, trực tiếp kéo anh tới một chiếc xe tải, mở cửa xe ra cho Bạch Diệc Phi tự mình nhìn.
Bạch Diệc Phi đi thẳng tới và liếc nhìn vào, trong nháy mắt đôi mắt anh mở to, nắm chặt nắm đấm.
Chỉ nhìn qua thôi mà lửa giận trong lòng anh liền bùng cháy.
Anh từ từ ôm Ngô Cường xuống xe.
Khi mọi người thấy Ngô Cường không có tay chân, từng người một đều lộ ra vẻ căm phẫn.
Bạch Diệc Phi ôm Ngô Cường, từng bước từng bước đi ra giữa sân.
Đạt Tư nhìn thấy anh cũng không nhúc nhích, chỉ khinh thường và chế nhạo nói: “Một cao thủ cấp cũng dám ở trước mặt ông đây giả bộ”.
Bạch Diệc Phi căn bản không để ý tới hắn ta, chỉ ôm thi thể của Ngô Cường đặt vào ví trí đối diện với Đạt Tư, sau đó để anh ta ngồi dựa vào tường, giống như anh ta đang ngồi ở đó, có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của bọn họ vậy.
Đạt Tư nhìn thấy hành động của Bạch Diệc Phi thì càng thêm khinh thường: “Đám rác rưởi các người, hoàn toàn không hiểu nổi khoảng cách giữa cao thủ cấp và cao thủ cấp xa như thế nào”.
“Cứ ngu dốt vô tri như vậy chỉ khiến các người chết nhanh hơn thôi”.
“Tộc trưởng còn nói không thể khinh thường đám các người, còn bảo không được quên bài học của năm trước, chẳng qua là trận chiến đó không có sự tham gia của tao, nếu có tao thì chiến thắng chắc chắn thuộc về Nam Môn”.
“Bây giờ nhìn thấy đám rác rưởi phương Bắc chúng mày tao mới biết, tộc trưởng quá phóng đại rồi, đám người chúng mày hoàn toàn không cần bọn tao cẩn trọng và đề phòng chút nào”.
Những lời của Đạt Tư không chỉ nói với Bạch Diệc Phi mà còn nói với toàn bộ người phương Bắc đang có mặt.
Đối với Bạch Diệc Phi mà nói, bất kế thế nào thì anh cũng sẽ báo thù cho Ngô Cường.
“Người anh em, cậu nhìn cho kĩ nhé”, Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói với Ngô Cường.
Sau đó anh từ từ đứng dậy và xoay người đối diện với Đạt Tư.
Bạch Diệc Phi biết Ngô Cường, cũng rất quen thuộc với anh ta, bởi vì anh ta đã ở bên Trần Ngạo Kiều từ những ngày đầu tiên, là một người anh em rất trung thành với bọn họ.
Có thể hình dung ra Ngô Cường đã bị tra tấn như thế nào trước khi chết.
Vì vậy, sự tức giận của Bạch Diệc Phi dường như đã nhấn chìm anh, cũng chính vì vậy mà anh càng trở nên ôn hòa hơn.
Anh từng bước từng bước tiến về phía Đạt Tư.
Lúc này, một tên đàn em của Đạt Tư là cao thủ cấp tiến lên nói: “Một thằng ranh cấp mà thôi, không cần đại ca phải ra tay, để em lên đi!”
Sau khi nói xong, hắn giơ nắm đấm đánh về phía Bạch Diệc Phi.
Cú đấm này bên trong mang sức mạnh của ám kình, khi lướt qua không trung còn tạo ra âm thanh vun vút.
Nếu là người khác thì có lẽ không thể chịu đựng cú đấm này.
...
Đám người Bạch Diệc Phi đến đảo lam khi Trương Hoa Bân xuất phát đi cứu Ngô Cường.
Lúc đó, anh nhận được tin nhắn của Trương Hoa Bân, anh lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn bèn lập tức liên lạc với Trương Hoa Bân, sau đó biết được sự việc đã xảy ra.
May mà đảo Lam bên này sớm đã chuẩn bị, bọn họ lên bờ xong thì có xe chờ sẵn để đón.
Hơn nữa, nhóm người đầu tiên đến đảo Lam này đều là người của tứ đại gia tộc và liên minh doanh nghiệp.
Đây cũng là lần đầu tiên Bạch Diệc Phi được nhìn thấy thực lực của tứ đại gia tộc thủ đô.
Vừa nói, tên cao thủ vừa đấm xuống, gã ta tưởng rằng Bạch Diệc Phi không chết cũng sẽ bị thương với đòn này.
“Rác rưởi!”
Khuôn mặt gã tràn ngập khinh thường cùng chế giễu.
Nhưng mà, Bạch Diệc Phi chỉ duỗi một ngón tay ra nhẹ nhàng chạm vào nắm đấm của gã.
Năng lượng ám kình trong nắm đấm lập tức tiêu tan.
Cao thủ cấp kia sửng sốt.
Mà Đạt Tư, người đang đứng quan sát lúc này bất giác cau mày.
Bạch Diệc Phi lúc này với đôi mắt sáng ngời cùng mái tóc đen nhánh, khí chất cả người đột nhiên thay đổi, điều này làm cho bọn họ không khỏi sợ hãi.
Tên cao thủ cấp một kia sợ hãi ngây ra: “Đây rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy?”
Nhưng Bạch Diệc Phi không cho gã thêm thời gian để kinh ngạc, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Rác rưởi?”
Trong mắt Bạch Diệc Phi hiện lên một tia lạnh lẽo: “Nếu mày đã cao cao tại thượng, vậy thì cứ như vậy mà chết đi!”
Nói xong câu đó, không ai có thể nhìn rõ động tác của Bạch Diệc Phi, chỉ nghe thấy một tiếng động lớn, chính là tiếng hai người chạm vào nhau, tiếp đó gã cao thủ cấp trực tiếp bay ra ngoài.
“A! Đại ca, hắn...”
Gã cao thủ cấp hét lên kinh hãi, nhưng hắn ta vẫn chưa kịp hét xong thì Bạch Diệc Phi đã dậm chận xuống mặt đất, lấy đà bay lên đuổi kịp gã.
“Bùm!”
Bạch Diệc Phi đấm vào vai gã: “Quyền này là để trả thù cho người anh em đã chết của tao!”
“Bịch!”
Gã cao thủ cấp từ trên không trung bị đánh rơi xuống đất, làm sàn nhà nứt toác.
Và cánh tay trái của gã ta trực tiếp bị đòn vừa rồi phế bỏ.
Sau khi Bạch Diệc Phi tiếp đất, lại giẫm lên cánh tay phải của gã.
“Răng rắc!”
“A!”
“Cái này là dành cho sự kiêu ngạo của mày!”
Tiếp đó Bạch Diệc Phi lại giơ chân đạp mạnh vào chân trái của gã.