Người con trai trẻ kia nghe thấy vậy thì nắm chặt cổ áo của Bạch Diệc Phi, quát lớn: “Lão già này! Có giỏi thì nói lại lần nữa xem”.
“Anh!”, Trịnh Ngữ Yên lập tức xông lại, ôm lấy cánh tay của người đó.
Người con trai tức giận không chịu được, nói: “Ngữ Yên! Em còn bảo vệ cái lão già này à?”
Sau khi nói xong, hắn chỉ vào Bạch Diệc Phi, mắng: “Lão già kia! Có phải ‘ức hiếp’ Ngữ Yên nhà tôi rồi phải không? Hôm nay tôi phải cho lão già này biết tay, Ngữ Yên nhà tôi dễ dàng thế sao?”
Trịnh Ngữ Yên ôm chặt cánh tay hắn, lo lắng nói: “Anh bình tĩnh lại đi, không phải như thế đâu”.
Bạch Diệc Phi gật đầu nói: “Giữa chúng tôi không có khái niệm đó, bởi vì chúng tôi yêu nhau thật lòng”.
“Thật lòng cái con khỉ”, người con trai tức giận đẩy Trịnh Ngữ Yên ra, đoạt lấy dao của một vệ sĩ bên cạnh, sau đó đâm về phía Bạch Diệc Phi.
Đúng lúc này, Trịnh Tùng đẩy cửa đi ra: “Dừng tay lại! Các người làm gì ở đây vậy?”.
||||| Truyện đề cử: Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng |||||
“Bố nuôi!”, người con trai nhìn thấy Trịnh Tùng thì lập tức ném dao sang chỗ vệ sĩ, cúi đầu hô một tiếng, xem ra khá sợ Trịnh Tùng.
Mẹ của Trịnh Ngữ Yên vội hỏi: “Chuyện này là thế nào đây?”
Trịnh Tùng chỉ quét nhìn họ một cái rồi nói: “Sau này Từ Lãng chính là con rể của nhà họ Trịnh, người một nhà đừng có coi như kẻ thù vậy”.
“Gì cơ?”, mẹ của Trịnh Ngữ Yên và người con trai kia đều giật mình hỏi lại.
Trịnh Tùng khoát tay, nói: “Được rồi! Không có chuyện gì thì mau đi đi, tránh để người khác chê cười”.
Mẹ Trịnh Ngữ Yên sau khi định thần lại thì trừng mắt nhìn Trịnh Ngữ Yên một cái rồi xoay người rời đi.
Người con trai lúc đi qua Bạch Diệc Phi, thấp giọng uy hiếp: “Nếu như dám động vào Ngữ Yên thì tôi sẽ cho biết tay”, sau khi nói xong thì hắn tức giận bỏ đi.
Bạch Diệc Phi nhìn một cái, sau đó ở trước mặt Trịnh Tùng hỏi: “Anh ta là ai vậy? Xem ra rất thích cô đấy?”
“Chú…”, mỗi lần Trịnh Ngữ Yên định giải thích thì đều bị Bạch Diệc Phi ngắt lời. Hiện giờ vừa tức vừa lo lắng, Trịnh Tùng lại ở trước mặt nên cô ta không dám nói rõ, cuối cùng tức giận mà xoay người rời đi.
Chỉ còn lại Trịnh Tùng đứng ở cửa. Ông ta nói với Bạch Diệc Phi: “Đó là con nuôi của tôi, tên là Trịnh Minh”.
“Nó quả thật rất thích Ngữ Yên nhưng anh cũng không cần bận tâm. Dù sao thì sau chuyện này, anh và Ngữ Yên cũng không còn mối quan hệ gì, hơn nữa tôi cũng sẽ không gả Ngữ Yên cho nó”.
Bạch Diệc Phi nhún vai, nói với kiểu bất cần: “Thật ra tôi chỉ muốn biết hắn là ai thôi, những chuyện khác không cần giải thích với tôi”, nói xong anh cũng rời đi.
Bạch Diệc Phi sau khi đến tầng một thì nhìn thấy Trịnh Ngữ Yên đang đợi mình ở cửa.
Sau khi nhìn thấy anh thì cô ta bước lại, nói có vẻ áy náy: “Xin lỗi! Chú đến giúp tôi mà tôi còn trách chú”.
“Không sao đâu”, Bạch Diệc Phi nói với kiểu không bận tâm, sau đó đi ra ngoài.
Trịnh Ngữ Yên đi theo, hỏi: “Vậy tại sao chú cứ ngắt lời, không cho tôi giải thích với mẹ tôi?”
Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Tiếp xúc với bố cô một thời gian tôi mới phát hiện ra ông ấy không đơn giản, vì vậy chuyện này đừng để nhiều người biết, nếu không thì dễ bị bố cô nhìn ra lắm”.
“Nếu để bố cô biết được thì chắc tôi cách cái chết không xa lắm”.
Trịnh Ngữ Yên sau khi nghe thấy vậy thì lập tức hiểu được vấn đề. Dù sao Trịnh Tùng cũng là bố mình, kể cả biết mình nói dối thì cùng lắm cũng trách mắng. Nhưng nếu như biết Bạch Diệc Phi cùng diễn kịch lừa ông thì chắc chắn sẽ giết Bạch Diệc Phi.
Trịnh Ngữ Yên càng áy náy, nói: “Chú à! Thật sự xin lỗi, tôi suy nghĩ không chu đáo”.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài. Nhưng vừa đi ra chưa xa thì gặp Trịnh Minh ở cửa.
Trịnh Minh đứng ở đó dường như cố tình đợi họ. Sau khi nhìn thấy họ thì hắn khoát tay, sau đó mấy vệ sĩ chạy đến, trong tay mỗi người đều cầm một cái túi. Cuối cùng, họ ném túi về trước mặt Bạch Diệc Phi.
Trịnh Minh khinh bỉ nhìn Bạch Diệc Phi, nói: “Cầm số tiền này rời xa Ngữ Yên, rời khỏi nhà họ Trịnh đi”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì nhìn hắn một cái. Còn Trịnh Ngữ Yên thì sầm mặt lại, hỏi: “Anh! Anh làm cái gì vậy?”
“Ngữ Yên! Lẽ nào em không nhìn ra sao? Tên này vì tiền mà đến đấy”, Trịnh Minh vội giải thích với Trịnh Ngữ Yên: “Loại người này chỉ muốn lừa em thôi, để sau khi vào nhà mình thì sẽ lừa được nhiều tiền hơn”.
“Ngữ Yên! Sao em lại để ý đến lão già này được?”
Bạch Diệc Phi lại một lần nữa nghe thấy người khác gọi mình là lão già nên anh thấy điêu điêu.
Anh vốn chưa đến ba mươi tuổi, sau khi hóa trang thì cũng tầm bốn mươi thôi, đâu đến mức già cỡ gọi là lão già?
Bạch Diệc Phi đột nhiên cười, nói: “Vì vậy, anh nghĩ rằng tôi vì tiền nên mới ở bên cạnh Ngữ Yên hả?”
“Đúng là như vậy còn gì”, Trịnh Minh hừ lạnh một tiếng nói.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì nhìn Trịnh Ngữ Yên, hỏi: “Ý của anh là Ngữ Yên không xinh đẹp sao?”
“Tất nhiên là không phải rồi”, Trịnh Minh lập tức đáp: “Chuyện này có liên quan gì đến cô ấy có xinh không?”
Bạch Diệc Phi nói: “Tất nhiên có liên quan rồi! Nếu như cô ấy không xinh thì tôi có theo đuổi cô ấy không? Ai bảo là ở bên một cô gái nhất định là vì tiền, không thể vì cô ấy xinh đẹp sao?”
“Anh…”, Trịnh Minh bị nói mà không nói lại được, trong ánh mắt toát lên vẻ cay cú.
Bạch Diệc Phi tất nhiên nhìn thấy thế nhưng cũng không để ý lắm. Chỉ là cao thủ cấp thôi, cách xa anh lắm.
Hơn nữa, Bạch Diệc Phi cũng không phải loại không biết nhìn người. Nhìn sắc mặt của Trịnh Minh, anh biết ngay đây là loại ham mê tửu sắc.
Bạch Diệc Phi nhìn dáng vẻ bất lực của hắn nên bổ sung một câu: “Hơn nữa, không phải tôi theo đuổi cô ấy mà là cô ấy theo đuổi tôi”.
Trịnh Minh tức đến mức mặt nhăn nhó, trừng mắt quát: “Bố láo!”
Trịnh Ngữ Yên nghe thấy vậy cũng thấy khó tin. Cả đời cô ta không thể nào đi theo đuổi một người đàn ông trung niên được nhưng hiện giờ, bề ngoài đúng là như vậy.
Hơn nữa, cô ta còn phải nhờ Bạch Diệc Phi giúp đỡ nên thừa nhận: “Đúng thế! Là em theo đuổi chú ấy”.
Trịnh Minh tức đến nỗi ngực phập phồng, thở hổn hển nhưng hắn không trút giận lên người Trịnh Ngữ Yên mà trừng mắt nói với Bạch Diệc Phi: “Bất luận chuyện là như thế nào, vô dụng thôi. Tôi cho anh một ngày, lập tức cút ra khỏi nhà họ Trịnh, rời xa Ngữ Yên ngay”.
“Nếu không, tôi sẽ không ngại mà cho anh biến mất khỏi thế giới này đâu”.
“Anh!”, Trịnh Ngữ Yên sắc mặt trở nên khó coi.
Trịnh Minh không để ý đến Trịnh Ngữ Yên mà chỉ trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, trong ánh mắt tràn đầy sát khí, sau đó hắn quay người rời đi.
Thấy Trịnh Minh rời đi, Trịnh Ngữ Yên có chút lo lắng nói: “Vậy làm sao đây? Anh tôi là cao thủ cấp đấy. Nếu anh ấy muốn làm gì thì chú không được yên đâu”.
“Hay là thế này! Hôm nay chú ở lại nhà tôi, chắc chắn anh ấy không dám ra tay đâu”.
Bạch Diệc Phi lắc đầu nói: “Không sao đâu! Không đánh lại thì không chạy được sao?”, sau khi nói xong anh khoát tay rồi rời đi.
Trịnh Ngữ Yên nhìn bóng hình của anh mà có chút lo lắng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Bạch Diệc Phi muốn bắt đầu ra tay từ nhà họ Trịnh để nghe ngóng thông tin về những người của Nam Môn nhưng chuyện này không vội được, vì vậy đợi ngày mai hỏi tiếp.
Vì vậy, sau khi anh rời khỏi nhà họ Trịnh, anh liền gọi điện thoại cho Lưu Hiểu Anh.
Lưu Hiểu Anh vẫn ở trạm thu mua phế liệu trước đó, Bạch Diệc Phi cũng đến rồi. Đồng thời anh còn cho ông chủ kia chút vàng để họ tạm thời ở lại đây.
Lưu Hiểu Anh cho Ngô Cường uống một viên thuốc để thi thể của anh ta không bị nhanh thối rữa.
Lưu Hiểu Anh nói: “Chỉ có bảy ngày”.
Bạch Diệc Phi hiểu, họ chỉ có thời gian bảy ngày. Anh gật đầu nói với Lưu Hiểu Anh: “Cô ăn gì chưa?”
Lưu Hiểu Anh cười hì hì nói: “Tôi vẫn chưa đói”.
Bạch Diệc Phi không tin lời cô ta nói: “Một ngày không ăn gì, sao không đói được? Tôi đi mua chút đồ ăn về”.
Sau khi nói xong thì Bạch Diệc Phi xoay người rời đi. Lưu Hiểu Anh liền dặn dò một câu: “Anh đi cẩn thận! Đi sớm về sớm”.
Bạch Diệc Phi ngây người ra, cảm giác này giống như chồng đi xa, vợ dặn là hãy cẩn thận.
Lưu Hiểu Anh làm như vậy là hoàn toàn tự nhiên nhưng Bạch Diệc Phi cảm thấy bất ngờ.
Anh hoàn toàn không biết trong lòng Lưu Hiểu Anh đang nghĩ gì, sao đột nhiên lại trở nên như vậy?
Bạch Diệc Phi không khỏi tò mò quay lại hỏi: “Cô… Thế nào rồi? Không sao chứ?”
Lưu Hiểu Anh liền nói với giọng nũng nịu: “Có sao đấy! Tôi sắp đói chết rồi”.