Đám người bà Trịnh đều nghe lời Trịnh Tùng, thế nên người này là ai thì không nói cũng rõ rồi.
Bạch Diệc Phi trực tiếp đứng lên, sắc mặt ảm đạm đi về phía nhà họ Trịnh.
...
Hôm nay là ngày cưới của con gái nhà họ Trịnh.
Những tờ giấy viết chữ Phúc màu đỏ được dán khắp nơi trong hòa nhà, mọi người ra ra vào vào tấp nập.
Trong lúc bận rộn họ cũng không quên tán gẫu vài câu cùng nhau.
“Không ngờ cô hai đã kết hôn rồi!”
“Không thế thì sao nữa, lại còn gả cho một ông già, người đó bằng tuổi với gia chủ của chúng ta nhỉ!”
“Suỵt! Đừng nói chuyện này nữa!”
Ở tầng trên cùng của tòa nhà họ Trịnh, Trịnh Tùng nhìn quảng trường bên ngoài thành phố qua cửa sổ, thấy nhiều người như vậy bận rộn sắp xếp mọi thứ, trong mắt hiện tên một tia không lỡ và xúc động.
Sự không lỡ này không phải vì hôm nay con gái mình sẽ kết hôn, vì dù gì hôn lễ này cũng là giả, ông buồn vì con gái ông cuối cùng cũng sẽ phải kết hôn vào một ngày nào đó.
Bà Trịnh bước đến, đứng cạnh ông ta, trong lòng cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, còn có chút không cam tâm mà nói: “Tôi nói này, ông không nghĩ lại được sao?”
“Nó là đứa con gái duy nhất của chúng ta đấy, ông nhẫn tâm gả nó cho một người...già như vậy à?”
Trịnh Tùng quay đầu lại liếc nhìn bà Trịnh, sau đó nhàn nhạt nói: “Bà xã, đây đều là giả thôi!”
“A!?”, bà Trịnh lập tức sững sờ.
Trịnh Tùng lại nói: “Tất cả đều là giả, đang diễn kịch mà thôi!”
Bà Trịnh ngây ra mất một lúc: “Ý của ông là...”
Trịnh Tùng thở dài nói: “Sau khi đám người của Nam Môn đến đảo Lam, tôi là người đầu tiên mà họ liên hệ, họ nhìn trúng sự phồn hoa của khu số chúng ta, muốn tôi làm con rối của họ!”
“Nếu chúng ta gả con gái cho bọn chúng, vậy thì tôi sẽ thật sự thành tội nhân!”
Bà Trịnh mở to mắt vì kinh ngạc, nhất thời không biết phải nói gì.
Thì ra kết hôn chỉ là giả!
Chỉ là cái cớ để từ chối cuộc liên hôn với đám người Nam Môn mà thôi.
Bà Trịnh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên Trịnh Tùng lại nói: “Nhưng tôi nghĩ Từ Lãng người này không đơn giản, hôm qua tôi cho người đi điều tra về anh ta nhưng không phát hiện được gì!”
Bà Trịnh nghe thấy điều này thì cũng không quan tâm lắm: “Cái này ông yên tâm, tôi đã thử rồi, thực lực của anh ta cao nhất là cấp !”
Trịnh Tùng vẫn lắc đầu, ông ta nhớ lại câu cuối cùng mà Bạch Diệc Phi đã nói ngày hôm qua, chắc chắn có ý gì đó, nhưng lại không chắn chắn lắm.
Vì vậy Trịnh Tùng trịnh trọng nói: “Mọi chuyện vẫn nên cẩn thận một chút, người này nhìn có vẻ quá bình tĩnh!”
Khi nói về điều này, bà Trịnh cũng gật đầu: “Đúng như vậy thật!”
Đúng lúc này, chị dâu của Trịnh Ngữ Yên đột nhiên đẩy cửa vào, lo lắng nói: “Bố, mẹ, không thấy anh Thiệu đâu!”
Người tên anh Thiệu trong miệng cô ta chính là anh trai ruột của Trịnh Ngữ Yên, Trịnh Thiệu.
Bà Trịnh nhìn dáng vẻ cô ta vội vã, không khỏi trách móc nói: “Hốt hoảng cái gì, nó có thể biến mất trong chính nhà mình sao?”
Chị dâu của Trịnh Ngữ Yên vội vã nói: “Mẹ, mẹ cũng biết, anh Thiệu là người để ý đến ngoại hình, nhưng hôm nay anh ấy không thay quần áo mà đã biến mất rồi!”
Trịnh Tùng nghe thấy điều này thì không khỏi cau mày.
Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng động lớn truyền đến.
“Bùm bùm!”
“Rầm!”
Trịnh Tùng và những người khác lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một nhóm người của Nam Môn đột nhiên xuất hiện ở dưới tòa nhà họ Trịnh, họ tháo dỡ hết đồ trang trí xuống và đá những người phụ trách sắp xếp xuống đất.
Còn có một người rất nổi bật dứng ở dưới hội trường hét lớn mắng người.
Biểu cảm của Trịnh Tùng ngưng trọng: “Rốt cuộc cũng đến rồi!”
Vẻ mặt của bà Trịnh cũng trùng xuống nói: “Ông xã, để tôi đem người xuống đuổi bọn chúng đi”.
Trịnh Tùng khẽ lắc đầu và nói: “Cùng nhau xuống đi, bọn họ nhằm vào tôi”.
...
Mấy người Trịnh Tùng bước xuống cầu thang đi về phía quảng trường.
Sau khi đi xuống thì nhìn rõ người đàn ông đang đi lại ở đó, gã ta chắc khoảng hơn hai mươi tuổi, nhưng bề ngoài rất xấu xí.
“Trịnh Tùng! Con mẹ nó ông xem thường thân phận tam thiếu gia Nam Môn của tôi à?”
“Tôi muốn liên hôn với các người là coi trọng loài bò sát như các người lắm rồi, ông lại dám lừa dối tôi, cho rằng chúng tôi đều là kẻ ngốc hết ư?”
“Muốn kết hôn đúng không?”
“Vậy thì gọi chồng chưa cưới của con gái ông đến đây, làm theo quy tắc của Nam Môn chúng tôi, đánh với tôi một trận, xem tôi đánh hắn gãy hết răng như thế nào!”
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt bà Trịnh lập tức xấu đi, ngoài sự sỉ nhục với bọn họ, còn có chút lo lắng cho Bạch Diệc Phi: “Ông xã, đám người này bét nhất cũng là cao thủ cấp !”
“Người đang la hét kia còn là cao thủ cấp , sao mà đấu lại được!”
Lúc này, Trịnh Ngữ Yên nghe thấy tiếng động thì cũng chạy ra ngoài: “Bố, có chuyện gì vậy?”
Theo sau Trịnh Ngữ Yên là một đám vệ sĩ, ngay lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Người đàn ông dáng vẻ xấu xí kia liếc mắt nhìn Trịnh Tùng thì cười khinh thường mà nói: “Ông chính là Trịnh Tùng?”
“Hỗn xược, mày là cái thứ gì? Dám...”, một cao thủ cấp bên cạnh Trịnh Tùng không khỏi bước ra chặn trước ông ta, chỉ là vẫn chưa nói hết thì đã nghe thấy tiếng gió vút đến.
“Hự!”
Một bóng người vô hình nhanh chóng vọt ra khỏi đám người Nam Môn kia, trong nháy mắt lao tới đá vào ngực anh ta.
“Bịch!”
“Phụt!”
Cao thủ cấp kia vẫn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị trực tiếp đá ra ngoài, nôn ra một ngụm máu lớn.
Hành động đột ngột này làm thay đổi sắc mặt của tất cả mọi người.
Vệ sĩ của Trịnh Tùng nhanh chóng tiến lên trước bảo vệ lấy ông ta.
Người đàn ông đến từ Nam Môn kia hừ lạnh: “Dựa vào đám bò sát nhỏ bé các người, cũng dám quát mắng trước mặt tam thiếu gia của bọn tao ư?”
Trịnh Tùng đẩy người vệ sĩ trước mặt ra, nhìn người đàn ông xấu xí kia và hỏi: “Cậu là tam thiếu gia Cát Nhĩ?”
Người tên Cát Nhĩ này là tam thiếu gia của Nam Môn, chính là đối tượng trước đây muốn liên hôn với Trịnh Ngữ Yên.
Cát Nhĩ bây giờ căn bản không để ý đến Trịnh Tùng mà nhìn chăm chăm vào Trịnh Ngữ Yên.
Ở Nam Môn, vì lí do địa lý và khí hậu, hầu hết mọi người đều có nước da ngăm đen, đến phụ nữ cũng vậy, thế nên khi nhìn thấy người có nước da vừa trắng vừa nõn nà như Trịnh Ngữ Yên, gã ta suýt thì chảy nước miếng.
Trịnh Tùng thấy ánh mắt bỉ ổi của Cát Nhĩ thì cau mày, đẩy Trịnh Ngữ Yên về phía sau lưng mình, sau đó nói lớn: “Xin lỗi cậu Cát Nhĩ, con gái tôi là người có hôn ước rồi, nhà họ Trịnh chúng tôi không dám trèo cao!”
Cát Nhĩ không nhìn thấy Trịnh Ngữ Yên nữa mới thu lại ánh mắt, lạnh lùng cười nói: “Cũng được đấy, để chồng chưa cưới của cô ta ra đây, chúng tôi đấu một trận!”
Sắc mặt Trịnh Tùng trầm xuống, chưa đợi ông ta mở miệng Cát Nhĩ đã cười toe toét nói: “Người Nam Môn chúng tôi trước giờ vẫn giải quyết như vậy, dù gì thì kẻ yếu cũng không có tư cách có phụ nữ!”
Người nhà họ Trịnh nghe thấy lời nói ngạo mạn của gã ta thì phẫn nộ vô cùng.
Nhưng bọn có thể làm gì đây, ai mạnh ai yếu trong lòng họ đều hiểu rõ.
Trịnh Tùng hít sâu một hơi nói: “Đây là đại lục phương Bắc, không phải phương Nam, nếu đã đến đấy, mong rằng các cậu hãy theo quy tắc của phương Bắc chúng tôi!”
Cát Nhĩ lại chế nhạo, hống hách nói: “Cái này thì có liên quan gì, rất nhanh thôi, nơi này sẽ là lãnh thổ của phương Nam chúng tôi!”
“Ít nhất bây giờ vẫn chưa phải!”, Trịnh Tùng hừ lạnh: “Thế nên, xin mời về cho!”
Một người vệ sĩ ngay lập tức đưa tay ra và nói: “Xin mời!”
Cát Nhĩ nhìn người vệ sĩ với vẻ khinh thường, đi tới trước mặt anh ta, vỗ vai và nói: “Dựa vào cái gì mà tao phải nghe lời mày?”
Người vệ sĩ cảm thấy có gì đó không ổn, sắc mặt đại biến đồng thời lùi nhanh về phía sau.