Lý Cường Đông nghe thấy vậy thì lập tức cứng họng không nói lại.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Mấy đại cục gì gì đó thì con không hiểu. Con chỉ biết một điều, tất cả những người ức hiếp con và anh em của con thì đều phải trả giá”.
“Con biết con không hợp làm chuyện lớn, cả đời này con cũng không muốn làm những chuyện đó”.
“Nhà họ Bạch coi con là người thừa kế, bố lại nói con là người được lựa chọn, mọi người đều đang vạch kế hoạch cho cuộc sống của con nhưng chưa từng hỏi xem con có đồng ý hay không?”
Lý Cường Đông càng trầm ngâm hơn.
Bạch Diệc Phi không để ý đến Lý Cường Đông, anh cũng không hỏi sao Lý Cường Đông đột nhiên xuất hiện ở đây. Anh nói xong thì xoay người đi vào đám người Nam Môn kia.
Đám người còn lại sớm đã bị Bạch Diệc Phi hù dọa đến mức chân mềm nhũn. Sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi bước lại thì chúng quỳ sụp xuống đất.
“Xin anh tha mạng!”, hơn chục người quỳ sụp trên đất, cầu xin Bạch Diệc Phi tha mạng.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng quét nhìn họ, nói: “Hãy thành thật trả lời tôi, nếu không thì sẽ chết ngay lập tức”.
“Vâng, vâng, vâng”, tất cả mọi người đều không ngừng gật đầu.
Bạch Diệc Phi hỏi: “Kẻ nào phái các người đến khu số ?”. Truyện mới cập nhật
“Đạt Tư ạ”, cao thủ cấp lập tức đáp.
Bạch Diệc Phi nheo mắt, lập tức nói với họ: “Tốt lắm! Các người có thể không chết nhưng phải chuyển lời của tôi”.
“Xin anh cứ nói ạ”, cao thủ cấp cẩn thận đáp.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Quay về nói cho thủ lĩnh của các người, cậu chủ của các người bị người tên là Bạch Diệc Phi giết. Còn về lý do tại sao lại giết cậu chủ?”
“Đó là vì Đạt Tư”.
“Gì cơ?”, cao thủ cấp ngây người ra, hỏi lại.
Bạch Diệc Phi tiếp tục nói: “Còn nữa, nói cho thủ lĩnh của các người, ba ngày sau tôi sẽ đợi Đạt Tư ở kho vàng số ở khu số . Nếu muốn báo thù thì để một mình Đạt Tư đến”.
Lần này cao thủ cấp mới phản ứng lại, lập tức gật đầu trả lời: “Vâng, vâng, vâng”.
“Có thể cút được rồi”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói.
Đám người này vừa nghe thấy vậy thì vội gật đầu, sau đó liền chạy đi. Họ đã bị Bạch Diệc Phi hù dọa nên có thả ra cũng không sao. Bởi vì họ đã quá sợ hãi Bạch Diệc Phi, vì vậy kể cả sau này có gặp lại thì vẫn theo bản năng mà sợ thôi.
Hơn nữa, khi hai bên đối đầu thì điều quan trọng nhất vẫn là lòng quân. Nếu như bọn họ thật sự có một ngày giao đấu quy mô lớn thì đám người này sẽ là những người bị dao động lòng quân sớm nhất.
Sau khi Lý Cường Đông nhìn thấy đám người này tháo chạy thì nghiêm khắc nói: “Lẽ nào con không sợ chúng lật mặt sao?”
“Con đã có cách”, Bạch Diệc Phi thản nhiên đáp.
Và cách họ không xa lúc này là Trịnh Ngữ Yên và chị dâu của cô ta đang dìu Trịnh Tùng đến.
Ánh mắt Trịnh Tùng có chút phức tạp nhìn Bạch Diệc Phi.
Trịnh Ngữ Yên thì vô cùng kích động, thậm chí còn gọi một tiếng: “Chú ơi…”.
Đồng thời lúc này, cửa nhà họ Trịnh lại xuất hiện mấy người nữa. Trong đó có một cô gái vô cùng xinh đẹp, sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì cô ta chạy thẳng về phía anh.
Trịnh Ngữ Yên vốn có lời muốn nói nhưng khi nhìn thấy cô gái đẹp đó thì toàn thân như đờ đẫn. Không chỉ vì cô ta xinh đẹp mà còn là vì cô ta bổ nhào vào lòng Bạch Diệc Phi.
Người này chính là Lưu Hiểu Anh bị bắt đi trước đó. Sau khi cô ta bổ nhào về phía Bạch Diệc Phi thì liền ôm chặt lấy anh và anh cũng theo bản năng ôm lấy cô ta.
Nhìn thấy cảnh này, toàn thân Trịnh Ngữ Yên như đờ đẫn. Đồng thời lúc này, Bạch Diệc Phi đột nhiên phản ứng lại bởi Lý Cường Đông đang đứng ngay phía sau anh.
Vì thế, Bạch Diệc Phi vỗ nhẹ lên sau lưng của Lưu Hiểu Anh rồi buông cô ta ra.
Lưu Hiểu Anh cũng định thần lại, lập tức buông Bạch Diệc Phi ra, ngại ngùng quay đầu sang chỗ khác.
Lý Cường Đông nhìn thấy cảnh này thì chỉ ho khan hai tiếng, sau đó quay đầu lại.
Tiếp đó, ông nói cho Bạch Diệc Phi nghe lý do mình xuất hiện ở đây.
Bởi vì trước đó Bạch Diệc Phi đã sắp xếp gài người của mình vào ba khu, vì vậy người bên Lý Cường Đông cũng biết tình hình hiện giờ tại khu số .
Khi họ biết nhà họ Trịnh không thông đồng với địch thì họ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng người được gài vào khu số thì phát hiện ra người của Nam Môn còn có một người là cậu chủ của họ. Nếu tin này truyền ra ngoài thì sẽ là tin hot.
Vì vậy, Lý Cường Đông muốn đến xem tình hình, xem có cơ hội bắt được cậu chủ đó không để tiện cho trận chiến sau này.
Nhưng ai biết rằng cậu chủ đó lại đi khiêu chiến với Bạch Diệc Phi.
Còn về việc Trịnh Minh liên kết với người của Nam Môn với ý đồ chiếm lĩnh khu số thì ông thật sự không biết. Kể cả ông có biết thì cũng không bận tâm lắm.
…
Trong lúc Lý Cường Đông và Bạch Diệc Phi nói chuyện với nhau thì bà Trịnh cũng dẫn con trai mình là Trịnh Thiệu đi tới.
Bà Trịnh đi đến trước mặt Trịnh Tùng, thấy trước mặt không có ai nên có chút tò mò, hỏi: “Ông à! Người đâu cả rồi? Còn cả Từ Lãng đâu?”
Nghe thấy lời này, Trịnh Tùng cười khổ một tiếng rồi chỉ vào Bạch Diệc Phi, nói: “Bà nhìn anh ta đi”.
Bà Trịnh quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
Bạch Diệc Phi với khí chất hơn người khiến người ta không thể rời mắt. Nhìn tiếp lên khuôn mặt anh tuấn của chàng trai đó, bà ta mới thầm khen đúng là một nhân tài.
Nhưng bộ quần áo mà Bạch Diệc Phi mặc rõ ràng là quần áo mà Từ Lãng mặc ban nãy.
Chuyện này… Đột nhiên bà ta phản ứng lại và hỏi: “Anh ta là Từ Lãng?”
Trịnh Tùng gật đầu rồi lại lắc đầu. Bà Trịnh với vẻ mặt không hiểu.
Trịnh Tùng liền hỏi một câu: “Bà không cảm thấy người đó quen mặt sao?”
Trịnh Thiệu ở bên cạnh nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì chau mày nói: “Hình như khá quen ạ”.
Trịnh Ngữ Yên ở bên cạnh hừ một tiếng, cố ý nói: “Anh ơi! Chẳng phải anh nói Từ Lãng xấu xí, là ác ma chuyên giết người sao?”, lời này khiến Trịnh Thiệu đột nhiên phản ứng lại, trợn trừng hai mắt.
Có thể được miêu tả mỹ miều như vậy không phải ai khác mà chỉ có thể là Bạch Diệc Phi thôi.
Trịnh Thiệu và bà Trịnh đều gặp Bạch Diệc Phi rồi nên lúc này bà ta cũng trợn trừng mắt lên hỏi: “Anh ta là…?”
“Đúng vậy”, Trịnh Tùng cười khổ một tiếng, gật đầu nói: “Anh ta không phải là Từ Lãng mà là Bạch Diệc Phi”.
“Hơn nữa, đám cao thủ của Nam Môn đều do một tay anh ta giết đó”.
Bà Trịnh và Trịnh Thiệu nghe thấy vậy thì kinh ngạc há hốc mồm.
Đồng thời lúc này, bà Trịnh nhìn thấy Cát Nhĩ tắt thở nằm trên đất thì quay đầu hỏi Trịnh Tùng: “Hắn là…”.
Trịnh Tùng gật đầu, đáp: “Cậu chủ thứ của Nam Môn cũng do Bạch Diệc Phi giết, hơn nữa giết rất nhẹ nhàng”.
Bà Trịnh lại một lần nữa thấy kinh hãi, cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa.
Nếu Bạch Diệc Phi có thể nhẹ nhàng giết chết Cát Nhĩ, vậy trước đó bà ta thăm dò Bạch Diệc Phi, chẳng phải làm trò hề sao? Lúc đó Bạch Diệc Phi không có bất cứ phản ứng gì, không phải là anh yếu đuối mà vì anh căn bản không muốn.
Nếu như ban đầu mình đánh thật sự, chỉ e xảy ra chuyện thật sự không phải là Bạch Diệc Phi mà sẽ là mình. Hiện giờ nhìn Bạch Diệc Phi có thể nhẹ nhàng giết chết hai cao thủ cấp , còn cả cao thủ cấp và cấp , thực lực như vậy khủng khiếp đến cỡ nào.
Bà Trịnh đã sốc đến mức không nói nên lời. Còn Trịnh Ngữ Yên sau khi nhìn thấy Lưu Hiểu Anh thì trong lòng có một cảm giác chua xót, đồng thời còn có chút tự ti.
Bạch Diệc Phi bước tới, Trịnh Ngữ Yên theo bản năng gọi một tiếng: “Chú… À không đúng, anh”.
Bạch Diệc Phi chỉ cười với cô ta một cái, sau đó nghiêm mặt nói với Trịnh Tùng: “Bây giờ có thể gọi một tiếng chú rồi chứ?”
“Tất nhiên là được rồi”, Trịnh Tùng cũng mỉm cười nhưng vẫn có chút lo lắng, nói: “Nhưng anh Bạch đề cao tôi rồi”.
Bạch Diệc Phi không để ý đến điều này lắm mà chỉ cười nói: “Chú có thể kiên định lập trường của mình là đúng, đây cũng là lý do tôi ra tay giúp đỡ đấy”.
“Haiz…!”, Trịnh Tùng thở dài, nói: “Thật ra, tôi cũng rất xấu hổ, chủ yếu vì không nỡ bỏ những tích lũy mấy năm nay nên mới…”.
Ý của ông ta là sở dĩ họ đối đầu với Bạch Diệc Phi là sợ đám Bạch Diệc Phi sẽ cướp mất tài nguyên của khu số .