Lưu Hiểu Anh gật đầu nhìn Bạch Diệc Phi.
Anh im lặng một lúc, sắp xếp từ ngữ rồi nói: “Cho dù hai người đã quyết định thế nào thì tôi cũng cảm thấy mình không xứng, tôi chẳng ra gì, tôi…”
“Anh đừng nói vậy”, Lưu Hiểu Anh nhìn anh, thật lòng nói: “Anh rất tốt”.
Bạch Diệc Phi trừng cô ta: “Cô nghe tôi nói!”
Lưu Hiểu Anh cúi đầu như thể bị anh dọa sợ.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì khựng lại, mềm lòng, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Xin lỗi, tôi… Tôi muốn nói là tôi có lỗi với cô, làm tổn thương cô nhưng nếu chúng ta cứ tiếp tục như vậy thì tôi càng thêm áy náy”.
“Tôi có lỗi với Tuyết Nhi, tôi…”
Món nợ tình cảm là món nợ khó trả nhất.
Bạch Diệc Phi hiện tại rất rối. Anh rất muốn cho Lưu Hiểu Anh hiểu rõ suy nghĩ của mình nhưng rất khó nói nó ra một cách rõ ràng.
Lưu Hiểu Anh lúc này lại rất hiểu anh.
Cho dù Bạch Diệc Phi nói mãi không thành lời thì cô ta cũng hiểu được.
Lưu Hiểu Anh đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh Bạch Diệc Phi, sau đó quỳ xuống, nhẹ nhàng nắm bàn tay anh.
Theo động tác của cô ta, Bạch Diệc Phi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn. Lưu Hiểu Anh cười nói: “Tôi hiểu, anh cần thời gian, tôi có thể đợi anh, tôi không vội”.
Bạch Diệc Phi quả thực cần thời gian.
Anh cần thời gian “tiêu hóa”. Việc Lý Tuyết đã chấp nhận chuyện của Lưu Hiểu Anh cùng sự áy náy của anh với hai người đều cần thời gian để xoa dịu.
Bạch Diệc Phi thở ra một cách nhẹ nhõm: “Cảm ơn cô”.
Đúng lúc này thì có tiếng gõ cửa.
Bạch Diệc Phi quay đầu ra cửa, hỏi: “Ai?”
Giọng nói của Trịnh Ngữ Yên vang lên: “Chú, là tôi, chú ngủ chưa?”
Bạch Diệc Phi khựng lại, sau đó nói với Lưu Hiểu Anh: “Trịnh Ngữ Yên, con gái của Trịnh Tùng, tôi đi xem xem”.
Lưu Hiểu Anh gật đầu rồi đứng dậy, không nói gì.
Bạch Diệc Phi cũng đi ra mở cửa nhưng không để Trịnh Ngữ Yên tiến vào mà tự mình bước ra ngoài.
Trịnh Ngữ Yên nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì rất vui, vừa định gọi “Chú” thì đột nhiên khựng lại, nói: “Anh Bạch, em làm một ít đồ ăn”.
Nói xong đưa hộp đồ ăn cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi còn chưa nói gì thì cánh cửa phòng bên cạnh đã mở, Lưu Hiểu Anh thò đầu ra, cười hỏi: “Có đồ ăn à? Chia cho tôi với được không?”
Không biết Trịnh Ngữ Yên phản ứng thế nào nhưng Bạch Diệc Phi đã đơ người tại chỗ.
Chuyện gì thế này? Chẳng phải Lưu Hiểu Anh ở trong phòng của cô ta ư? Sao bây giờ lại xuất hiện ở phòng bên cạnh?
Chẳng lẽ giữa hai phòng có cửa thông nhau?
Nhưng lúc anh mở cửa phòng mình ra nhìn thì thấy Lưu Hiểu Anh vẫn đang ngoan ngoãn ngồi trên giường, tủm tỉm cười nhìn anh.
Thấy vậy, người Bạch Diệc Phi lạnh toát.
Bởi vì anh nghĩ đến một chuyện đáng sợ.
Sau đó anh lạnh lùng nói với Trịnh Ngữ Yên: “Tôi không ăn”.
Nói xong thì anh mặc kệ Trịnh Ngữ Yên và Lưu Hiểu Anh ở phòng bên cạnh mà vào phòng mình, đóng cửa.
Cửa phòng bị đóng, cả Trịnh Ngữ Yên và Lưu Hiểu Anh đều sững sờ.
Bởi vì bọn họ không biết trong phòng của Bạch Diệc Phi còn một Lưu Hiểu Anh khác nên anh mới lạnh lùng với họ như vậy.
Sau khi quay về phòng thì Bạch Diệc Phi làm như không có chuyện gì mà ngồi lại lên ghế, nói: “Đến đưa đồ ăn”.
Lưu Hiểu Anh cười hỏi: “Muộn vậy rồi còn đến đưa đồ ăn, cô ấy thích anh à?”
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì khẽ lắc đầu, lại thở dài, ngẩng đầu định nói gì đó thì đột nhiên khựng lại. Anh nhìn đỉnh đầu Lưu Hiểu Anh, nói: “Trên đầu cô có gì vậy?”
Lưu Hiểu Anh định vươn tay thì Bạch Diệc Phi đã đứng dậy, nói: “Cô ngồi im, để tôi xem cho”.
Sau đó Bạch Diệc Phi rất tự nhiên mà vươn tay, nhìn thứ trên đầu Lưu Hiểu Anh.
Cô ta sững lại nhưng không nói gì, ngoan ngoãn cúi đầu cho Bạch Diệc Phi nhìn.
Nhưng khi tay Bạch Diệc Phi sắp chạm lên đầu Lưu Hiểu Anh thì đột nhiên anh duỗi một ngón tay chỉ vào huyệt thái dương của cô ta.
Với năng lực của Bạch Diệc Phi cùng với khoảng cách gần thế này thì cho dù có mạnh như anh thì cũng khó mà tránh được.
Nhưng ngay lúc anh tấn công thì đột nhiên có dự cảm không lành, cảm giác toàn thân nổi da gà.
Bởi vì khi anh nhìn Lưu Hiểu Anh thì nhận thấy trong mắt cô ta tràn ngập vẻ đùa cợt cùng ngẫm nghĩ.
Ngay sau đó, ngón tay anh rơi vào khoảng không.
Tiếp đấy, Lưu Hiểu Anh nhào vào lòng anh, tránh thoát khỏi ngón tay anh, rồi ôm anh mà nhào mạnh về phía cửa sổ.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc.
Sức của Lưu Hiểu Anh vậy mà lại khiến anh không thể chống cự được.
“Loảng xoảng!”
Thủy tinh vỡ vụn.
Hai người nhảy ra khỏi cửa sổ, rơi thẳng xuống.
Tòa nhà hơn tầng, hai người cứ thế rơi xuống, bên dưới lại không có bất cứ thứ gì để cho bọn họ mượn lực, cứ thế này thì cả hai chỉ có chết.
Lưu Hiểu Anh vẫn ôm chặt Bạch Diệc Phi, khuôn mặt anh tràn ngập sự kinh hoảng, còn cô ta thì vẫn bình thản.
“Sợ không?”
Bạch Diệc Phi kinh hoảng không phải vì bị rơi xuống mà là vì sự bình tĩnh của Lưu Hiểu Anh.
Anh không trải qua cảm giác sợ hãi và bất lực này lâu lắm rồi, cho dù là đối mặt với Đạo Trưởng cũng không như thế.
Đây là sự sợ hãi trong vô thức của kẻ yếu với kẻ mạnh.
Bạch Diệc Phi sầm mặt chất vấn: “Cô là ai?”
Tốc độ rơi xuống rất nhanh, bọn họ đã sắp chạm đất rồi. Lưu Hiểu Anh lại đột nhiên buông Bạch Diệc Phi ra, một tay khác khẽ vỗ vào mặt tường, sau đó cơ thể dừng lại một chút, cuối cùng đạp lên phần ban công nhô ra ngoài ở tầng hai, mượn lực xoay một vòng trong không trung rồi nhẹ nhàng tiếp đất.
Mà Bạch Diệc Phi nhân cơ hội này dùng một tay đập vào ban công, thay đổi hướng của cơ thể, sau đó cũng xoay một vòng trong không trung, cuối cùng lăn hai vòng trên đất mới ổn định lại được cơ thể.
Sau khi hai người rơi xuống, ban công tầng hai không chịu được nữa mà “rầm” một tiếng, sụp xuống.
Lưu Hiểu Anh độc địa mà nhìn Bạch Diệc Phi, cười nói: “Không muốn hủy nơi này thì ngoan ngoãn đi theo tôi”.
Nói xong, Lưu Hiểu Anh nhoáng lên một cái đã đi được một đoạn xa.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc vô cùng.
Thực lực của anh hiện tại đã tương đương với cao thủ cấp cấp trung rồi vậy mà thực lực của đối phương vẫn vượt xa anh, e là phải ngang với Tân Thu và Tử Y.
Ngoài ra, người duy nhất mà anh có thể nghĩ đến là Lương Minh Nguyệt.
Bởi vì ban công tầng hai bị sập nên đã khiến người nhà họ Trịnh cùng nhóm Lý Cường Đông chú ý.
Bạch Diệc Phi nhìn nhóm người nối đuôi chạy ra thì cau mày, với thực lực của đối phương thì tất cả những người ở đây đều không có khả năng phản kháng.
Vì thế anh do dự một lát rồi đi theo cô ta.
Tốc độ của Lưu Hiểu Anh vô cùng nhanh, Bạch Diệc Phi chỉ có thể chạy theo sau, làm thế nào cũng không đuổi kịp được.
Hai người một trước một sau, không bao lâu đã đến khu rừng ngoài khu .
Sau khi Lưu Hiểu Anh dừng lại thì Bạch Diệc Phi cũng dừng. Anh nhìn cô ta, hỏi: “Rốt cuộc cô là ai?”
Lưu Hiểu Anh quay người, cười rồi hỏi: “Thật ra tôi rất tò mò, sao anh biết tôi là giả, lẽ nào không lo lắng Lưu Hiểu Anh thật bị giết rồi à?”
Mặc dù Lưu Hiểu Anh ở một căn phòng khác có nói một câu nhưng Bạch Diệc Phi không cùng cô ta nói gì nên Lưu Hiểu Anh ở trong phòng không hề hay biết, nếu không Lưu Hiểu Anh ở trong phòng anh nhất định sẽ nghi ngờ.
Bạch Diệc Phi cũng hiểu rõ điều này nên mới không nói gì, hơn nữa còn lập tức đóng cửa, tấn công bất ngờ.
Nhưng thực lực của Lưu Hiểu Anh trước mặt anh quá mạnh nên anh hoàn toàn không làm được gì cô ta.
Bạch Diệc Phi nhìn người trước mặt, nói: “Cô đóng giả rất giống nhưng đôi mắt thì hoàn toàn khác”.
“Lưu Hiểu Anh” xoa mặt mình, khó hiểu mà hỏi: “Ánh mắt tôi có vấn đề à?”