Trong lòng Lý Tuyết cảm thấy vô cùng oan ức, cô đã chọc giận Hứa Thiến khi nào vậy? Chẳng lẽ chỉ chỉ vì không cẩn thận làm bẩn giày mà cô ta có thể có thể sỉ nhục người khác như vậy sao?
Thật ra chuyện này phải kể từ nửa tiếng trước.
Lúc đó Hứa Thiến vừa mới đến, cô ta ỷ vào mình là người có chút tên tuổi nên chê bai phong cảnh chụp, chê âm thanh ánh sáng không hợp lý,…tóm lại là chê bai đủ thứ.
Đạo diễn cũng biết mình không đắc tội nổi với ngôi sao nổi tiếng này, nên ông ấy liên tục xin lỗi.
Lý Tuyết đứng sau lưng đạo diễn nhìn thấy ông ấy xin lỗi như thế thì không kìm được cơn tức giận nên mới nói một câu: “Là do các cô đến muộn hai tiếng…”
Bởi vì câu nói này nên Hứa Thiến mới chú ý đến Lý Tuyết, tất nhiên cô ta cũng chú ý đến gương mặt xinh đẹp và khí chất của Lý Tuyết.
Hứa Thiến thấy dáng vẻ mình không tệ, có vô số anh chàng hàng ngày đều mơ tưởng đến dáng người của cô ta.
Nhưng sau khi nhìn thấy Lý Tuyết thì Hứa Thiến không khỏi híp mắt lại.
Dáng vẻ của Lý Tuyết thì không cần phải bàn, mấu chốt đó chính là khí chất của cô, khí chất sạch sẽ thuần khiết không nhiễm bụi trần là thứ mà bất cứ người đàn ông nào nhìn cũng sẽ thích.
Năm vốn dĩ có một cô gái ở đài truyền hình kết hôn sinh con, lúc đầu cô ta có thể giành lấy vị trí đó và trở thành gương mặt mới nhất của đài truyền hình, nhưng không ngờ có một nữ MC tên là Nam Nam xuất hiện cướp mất vị trí vốn có của cô ta.
Nguyên nhân là vì dáng vẻ của Nam Nam vô cùng xinh đẹp, nghiêng về kiểu thanh thuần, hơn nữa còn trẻ hơn so với Hứa Thiến.
Từ đó về sau Hứa Thiến đặc biệt không thích những người phụ nữ có dáng vẻ thuần khiết. Bây giờ nhìn thấy Lý Tuyết thì đương nhiên cô ta sẽ không để yên cho rồi.
“Ngẩn ra đấy làm gì? Còn không mau liếm đi?”, Hứa Thiến lạnh giọng nói: “Không liếm sạch sẽ thì tôi sẽ không chụp!”
Hứa Thiến nói xong thì nhìn về phía đạo diễn, ý tứ trong mắt cô ta rất rõ ràng.
Đạo diễn thấy thế thì rất khó xử.
Đây vốn là chuyện nhỏ, không hiểu sao lại biến thành như thế này, ông ta phải làm sao bây giờ? Hơn nữa Lý Tuyết mới tới, tính tình rất tốt lại chịu khó, trong lòng ông ta có chút không nỡ!
Nhưng ai bảo người ta là ngôi sao nổi tiếng cơ chứ?
“Tiểu Tuyết này….nếu không thì cô mau nói xin lỗi đi, không thì…cứ làm theo những gì mà Hứa Thiến nói…”, mấy chữ cuối cùng đạo diễn không nói ra nổi.
Nhưng Lý Tuyết nghe thấy đạo diễn nói thế thì rất tức giận: “Đạo diễn, chẳng lẽ ông định để tôi liếm giày cho cô ta sao?”
Đạo diễn cũng bất đắc dĩ: “Không thì phải làm sao bây giờ? Cô Hứa Thiến không chụp vậy thì sẽ không kịp tiến độ, cũng không thể hoàn thành quảng cáo, tôi không đền nổi tổn thất này…”
“Cô còn cảm thấy oan ức à? Tôi nói cho cô biết, có được cơ hội liếm giày cho cô Hứa Thiến chính là vinh hạnh của cô đấy. Hơn nữa tất cả mọi người đều đang chờ, đừng làm chậm trễ tiến độ của mọi người!”, người quản lý của Hứa Thiến nói chen vào.
Mọi người vây xem vốn cảm thấy lỗi của Lý Tuyết không lớn, cũng không đến mức phải chịu nhục nhã như thế.
Nhưng sau khi nghe người quản lý kia nói xong thì khuôn mặt ai nấy đều xuất hiện vẻ ích kỷ.
“Đúng rồi đó! Tiểu Tuyết, cô tranh thủ thời gian làm theo đi!”
“Làm nhanh một chút, đừng có chậm trễ tiến độ của mọi người!”
“Mọi người không gánh nổi tổn thất do chậm tiến độ đâu!”
“Tiểu Tuyết, chuyện này vốn dĩ là do cô không đúng. Nếu như để ông chủ biết cô không làm theo, thì cô sẽ bị đuổi việc đó…”
Lý Tuyết nghe những câu nói chỉ trích mình của mọi người thì tâm trạng trầm hẳn xuống, hơn nữa còn xen lẫn chút tủi thân khó nói nên lời.
Những người xung quanh còn đang chỉ trích thì Lý Tuyết đã nắm chặt tay ngẩng đầu lên nói: “Vậy thì cứ đuổi việc tôi đi!”
Cô vừa dứt lời thì có người lập tức nói: “Sao cô nói như thế được chứ. Đuổi việc cô thì có thể giải quyết được vấn đề lúc này sao?”
“Đúng đấy! Cô có thể đền bù được tổn thất do việc chậm trễ chụp hình không?”
Nghe thấy thế thì hốc mắt Lý Tuyết đỏ bừng.
Đúng lúc này Bạch Diệc Phi cũng chen được qua đám người vây xem, anh thản nhiên nói: “Vậy thì đuổi cô ta là được rồi”.
Mọi người nghe tiếng nói thì quay lại nhìn, có người nhận ra Bạch Diệc Phi, có người thì không nhận ra, đương nhiên những người biết anh cũng chỉ biết được thân phận bây giờ của anh thôi.
Bạch Diệc Phi không nói rõ ràng là ai nên mọi người tưởng người bị đuổi là Lý Tuyết.
Ngay lập tức có người mở miệng nói: “Đuổi việc cô ấy cũng không giải quyết được vấn đề đâu! Dù sao cũng phải để cô ấy làm xong chuyện kia thì mới được?”
“Đúng vậy! Đuổi việc là một chuyện, còn xin lỗi thì vẫn phải làm chứ? Nếu không vẫn sẽ làm chậm tiến độ chụp hình”.
Lý Tuyết có chút kinh ngạc: “Sao anh lại đến đây?”
Bạch Diệc Phi đi đến bên cạnh Lý Tuyết rồi nắm lấy tay cô.
Nhưng theo ý của mấy người kia thì chẳng phải Bạch Diệc Phi muốn đuổi cô sao? Nhưng cô không hề làm sai, vì sao anh lại giúp họ sỉ nhục cô chứ?
Sau đó Bạch Diệc Phi quay đầu lại quét mắt nhìn qua đám người, anh giơ tay chỉ vào Hứa Thiến: “Tôi nói đuổi cô ta!”
“Cái gì?”
Mọi người ngơ ngác.
Lý Tuyết hoàn hồn lại thì cũng ngơ ngác theo.
Hứa Thiến sửng sốt một chút, sau đó cô ta giống như bị Bạch Diệc Phi chọc cười.
“Đuổi tôi?”
Người quản lý của Hứa Thiến tức giận nói: “Anh là cái thá gì mà cũng dám đuổi Hứa Thiến của chúng tôi?”
“Tôi là nhân viên phụ trách bên phía nhà đầu tư của quảng cáo lần này”, Bạch Diệc Phi nhẹ nhàng trả lời.
“Một nhân viên phụ trách thôi mà cũng dám phát ngôn bừa bãi? Đuổi Hứa Thiến? Anh còn chưa có tư cách này!”
Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng: “Tôi có tư cách hay không cũng không đến lượt cô nói!”
Trên mặt người đại diện của Hứa Thiến vẫn tràn đầy vẻ khinh thường: “Một người phụ trách quảng cáo như anh còn muốn vượt qua cả lãnh đạo cấp cao của công ty hả, dám đuổi ngôi sao do bên chuyên môn của công ty mời đến sao?”
Ánh mắt của Bạch Diệc Phi ngày càng lạnh lùng: “Tôi cho các người hai lựa chọn”.
“Một là để Hứa Thiến nhận lỗi, hoặc là mấy người thu dọn hết đồ đạc rồi cuốn xéo đi cho tôi!”
“Cái gì?”
Nhân viên phụ trách quảng cáo cỏn con như Bạch Diệc Phi mà dám phách lối bảo một ngôi sao lớn cút đi? Đừng nói anh chỉ là một nhân viên phụ trách dự án nho nhỏ, mà ngay cả chủ tịch tập đoàn Hầu Tước đến đây nhìn thấy ngôi sao lớn như Hứa Thiến thì cũng phải nói chuyện khách khí ấy chứ?
“Anh là cái thá gì hả? Sao dám bảo chúng tôi cút đi?”, người quản lý của Hứa Thiến giận dữ chỉ vào Bạch Diệc Phi nói.
Hứa Thiến nghe vậy thì cười lạnh một tiếng: “Đạo diễn, ông thấy rồi chứ? Không phải tôi muốn làm chậm trễ việc chụp hình, mà là do người này gây chuyện, còn bảo chúng tôi cút đi nữa. Nếu nhà đầu tư đã không muốn cho chúng tôi chụp vậy thì chúng tôi đành xin lỗi”.
Đạo diễn nghe xong thì sắc mặt tái nhợt, ông ấy tranh thủ thời gian khuyên nhủ: “Giám đốc Bạch, chuyện nhỏ mà thôi, làm gì lại ầm ĩ đến mức không vui như vậy. Nếu như để mấy vị lãnh đạo cấp cao của Hầu Tước biết thì cậu cũng không giữ nổi công việc đâu!”
Bạch Diệc Phi liếc đạo diễn một cái, anh không nói lời nào.
Mà Lý Tuyết vừa nghe đến chuyện Bạch Diệc Phi bị mất việc thì vội vàng nói: “Bạch Diệc Phi, thôi bỏ đi! Em từ chức là được”.
Bạch Diệc Phi kéo tay Lý Tuyết rồi dịu dàng nói: “Tuyết Nhi, anh đã nói rồi, anh sẽ không để cho em phải chịu oan ức nữa. Hơn nữa chuyện này vốn dĩ không phải lỗi của em, tại sao em lại phải đi?”
“Nhưng mà, chẳng may anh bị mất việc…”, Lý Tuyết nhẹ giọng nói, trong lòng cô có chút áy náy.
Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Công việc sao quan trọng bằng em?”
Công việc sao quan trọng bằng em?
Một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại chất chứa bao tình cảm sâu sắc.
Câu nói này khiến cho Lý Tuyết sững sờ tại chỗ, cô không biết nên nói thế nào cho phải. Tóm lại là trong lòng rất cảm động, sự bối rối trong lòng cũng đột nhiên biến mất.
Những chuyện tương lai không đoán trước được kia không còn quan trọng nữa, quan trọng là cho dù xảy ra chuyện gì thì Bạch Diệc Phi cũng ở bên cạnh cô.
Đúng lúc này Tổng giám đốc ở Thế Kỷ nhận được điện thoại của cấp dưới, ông ta vội vàng chạy đến.
“Sao rồi? Xảy ra chuyện gì?”
Trong đám người đi đến có một người đàn ông trung niên khoảng bốn, năm mươi tuổi, ông ta mặc vest, dáng dấp bình thường, giọng nói lanh lảnh nghe rất chói tai.
Đây chính là Tổng giám đốc của tập đoàn Thế Kỷ, tên là Thẩm Phàm. Thật ra vừa nãy đã nói rõ chuyện này trong điện thoại rồi, chẳng qua bây giờ chỉ tiện miệng hỏi một câu thôi.
Nhìn thấy Thẩm Phàm đi tới thì cả đám nhao nhao lùi lại sau mấy bước.