Đợi sau khi đứng vững, Hồng Quân kinh hãi nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi thản nhiên đứng ở đó, dường như ban nãy chưa từng giao đấu với nhau.
Hồng Quân trợn trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, mắt đỏ ửng, hét lớn: “Mẹ kiếp! Sao có thể…?”
Theo như Hồng Quân thấy, thực lực của Bạch Diệc Phi vẫn ở mức ban đầu khi anh quyết đấu với Đạo Trưởng thôi. Thực lực lúc đó của Bạch Diệc Phi còn chưa đến cấp . Nhưng Bạch Diệc Phi hiện giờ, kể cả là cao thủ cấp cấp thấp thì Bạch Diệc Phi cũng có thể dễ dàng giết chết được.
Ngô Vân và Phan Bộ Đình ngồi trong xe mà đờ người ra.
Trước đó những người giao đấu với Bạch Diệc Phi thì không thể nhìn ra thực lực của anh mạnh đến mức nào. Dù sao đối phương cũng chỉ là đám người liều mạng chứ không có thực lực thật sự.
Nhưng hiện giờ Bạch Diệc Phi và Hồng Quân giao đấu thì có thể biết được, thực lực của Bạch Diệc Phi mạnh đến mức nào.
“Hiểu Anh à, rốt cuộc anh ta làm nghề gì vậy?”, Ngô Vân ngơ ngác, hỏi.
Lưu Hiểu Anh nghe thấy vậy thì kiêu ngạo nói: “Anh ấy làm việc lớn mẹ ạ, là một anh hùng!”
…
Trước kia Bạch Diệc Phi từng hứa với Lục Tây là sẽ không giết Hồng Quân. Nhưng đó là trước kia, huống hồ cái chết của Lục Tây có nội tình, vì vậy bây giờ Bạch Diệc Phi không giữ lời nữa.
“Hiện giờ quan trọng nhất là đối mặt với kẻ địch bên ngoài. Tôi không có nhiều thời gian giải quyết chuyện của các người”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói tiếp: “Nếu anh đã đến thì giải quyết xong chuyện hôm nay đi”.
Nhưng lời nói vừa dứt thì Hồng Quân đột nhiên ngẩng đầu lên trời hét lớn: “A…”.
Bạch Diệc Phi vốn không để ý nhưng một lúc sau, sắc mặt anh biến đổi.
Hồng Quân ở trước mặt anh hét lớn, sau đó tóc đột nhiên chuyển sang màu trắng, mắt cũng đỏ ửng. Trạng thái này giống như trạng thái trước đó của anh.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc trợn trừng hai mắt.
Hồng Quân dùng đôi mắt đỏ ửng nhìn về phía trước, miệng còn hét lớn: “Thù giết bố!”
“Thù giết vợ!”
“Thù diệt gia tộc!”
“Giết!”, hắn ta vừa hét vừa vung dao trong tay khắp nơi.
Hắn ta đã mất lý trí, đến người mà hắn ta dẫn đến lúc này hắn ta cũng không nương tay mà chém loạn.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này thì không khỏi chau mày.
Lúc này, những nhân viên trị an của thành phố Quang Minh cuối cùng cũng đến. Họ mặc đồng phục nhanh chóng bao vây cửa khách sạn.
Đám côn đồ kia không có chỗ nào để chạy, chỉ có thể vứt vũ khí rồi ngồi sụp xuống đất.
Hồng Quân đã mất lý trí, đã không phân biệt được đâu là người của mình, đâu là kẻ địch. Chỉ cần nhìn thấy người thì hắn ta đều bổ nhào tới.
Hồng Quân có thực lực cấp cấp thấp, còn đám người bình thường kia như những con tép riu, không thể chịu được một đòn của hắn ta.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này thì lập tức ra tay, giậm chân một cái rồi xông ra.
Hồng Quân cảm thấy Bạch Diệc Phi tiến lại gần nên vung dao chém lại.
Bạch Diệc Phi ở trên không trung, ánh mắt đột nhiên sáng quắc lên.
Anh vung quyền đập lên thân dao của Hồng Quân, sau đó cả Hồng Quân và dao đều bay ra ngoài.
“Phụp”, Hồng Quân ngã trên đất mà người đầy bụi bẩn.
Bạch Diệc Phi biết Hồng Quân hiện giờ vô cùng nguy hiểm nên không do dự gì, nhanh chóng muốn lên trước giết Hồng Quân.
Nhưng Hồng Quân nằm trên đất lúc này đột nhiên lật người đứng dậy, nắm lấy một tên ở bên cạnh ném về phía Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhanh chóng né tránh, đợi lúc anh nhìn thấy Hồng Quân thì phát hiện hắn ta nhảy qua đám bao vây chạy trốn, thậm chí còn chém bị thương hai nhân viên trị an.
Lúc này, đám Bạch Hổ và Từ Lãng cũng chạy đến. Trần Ngạo Kiều nhìn thấy cảnh hỗn loạn này, không khỏi chau mày, hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Bạch Diệc Phi không đáp mà chau mày suy nghĩ.
Tử Y từng nói, sở dĩ người của nhà họ Bạch xuất hiện trạng thái này là vì tổ tông có người kết hợp với người ở cảnh giới cao nên mới xảy ra biến đổi gen như này. Nhưng sao Hồng Quân lại có?
Một lúc sau, Bạch Diệc Phi mới chỉ vào đám côn đồ kia, nói: “Giam hết chúng lại”.
Mọi người gật đầu rồi lập tức hành động, cảnh chém giết này kết thúc nhanh chóng như vậy.
…
Lúc Bạch Diệc Phi quay lại xe tải thì Ngô Vân và Phan Bộ Đình đều nhìn anh với ánh mắt khác.
Bạch Diệc Phi quay đầu lại áy náy nói với đám người Ngô Vân: “Xin lỗi cô, khiến cô sợ hãi rồi”.
“Đâu có, đâu có”, Ngô Vân lập tức lắc đầu, thậm chí còn khoát tay nói.
Lúc này, Lưu Hiểu Anh ngồi ở ghế phụ đưa cho Bạch Diệc Phi một khăn mặt trắng, Bạch Diệc Phi nhận lấy lau mặt.
Còn Phan Bộ Đình sau khi thấy Bạch Diệc Phi lên xe thì cũng không dám nói xấu gì anh nữa.
Lúc này, đội trưởng của nhân viên trị an đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi, hỏi: “Bạch đại ca! Có cần điều tra lý lịch của đám người này không?”
“Không cần đâu! Giam lại là được”, Bạch Diệc Phi nói.
“Rõ!”, người đó đáp lại rồi lập tức xoay người rời đi.
Ngô Vân kinh hãi trợn mắt, hỏi lại: “Bạch đại ca ư?”
Tiếng gọi này khiến bà ta nhớ lại những chuyện mà giám đốc Vương nói khi ở khách sạn. Hóa ra người sáng lập ra thành phố Quang Minh và thành phố Triều Dương chính là chàng trai trước mặt đây.
Cuối cùng bà ta cũng biết tại sao chục triệu tệ cũng không thể khiến Bạch Diệc Phi có bất cứ thay đổi nào. Còn Phan Bộ Đình học vị Tiến sĩ, tuổi trẻ làm vị trí phó tổng thì cũng không thể so với Bạch Diệc Phi được.
Ngô Vân lập tức thấy lúng túng.
Sau khi Bạch Diệc Phi lau xong mồ hôi thì lái xe về phía bệnh viện.
Bạch Diệc Phi nghĩ tới một chuyện Lưu Hiểu Anh từng nói với anh.
Lưu Hiểu Anh thuộc nhóm máu Rh đặc biệt, lúc cô ta vừa được sinh ra thì mắc bệnh tán huyết nên phải thay máu. Nhưng ai cũng biết máu Rh quá đặc biệt nên không thể cứu được.
Nhưng bố mẹ của Lưu Hiểu Anh không vứt bỏ cô ta mà quỳ xuống trước mặt bác sĩ, cầu xin họ hãy cứu lấy cô ta.
Lưu Hiểu Anh kể lại câu chuyện mà mắt cô ta đỏ hoe.
Mặc dù lúc đó cô ta chỉ là đứa trẻ nhưng rất cảm kích vì bố mẹ yêu thương mình đến vậy.
Vì vậy Bạch Diệc Phi cũng hiểu được, và cũng vì thế mà khi Ngô Vân có thái độ không tốt với anh, anh cũng không tức giận.
Ở trên xe, Lưu Hiểu Anh đột nhiên nói khẽ với Bạch Diệc Phi: “Cảm ơn anh!”
Bạch Diệc Phi ngây người ra, sau đó lắc đầu rồi cười với Lưu Hiểu Anh.
Ngô Vân và Phan Bộ Đình ngồi ở phía sau nhìn thấy cảnh này thì càng lúng túng hơn.
Sau khi đến bệnh viện, Bạch Diệc Phi nói với Ngô Vân và Lưu Hiểu Anh: “Cô à! Cháu còn có chút việc nên đi trước. Cô cứ ở đây, rất an toàn, không cần lo lắng gì cả”.
Ngô Vân cười nói vài câu khách khí với Bạch Diệc Phi, sau đó Bạch Diệc Phi rời đi.
Đợi sau khi Bạch Diệc Phi rời đi, Phan Bộ Đình đi đến bên cạnh Ngô Vân nhỏ giọng hỏi: “Cô ơi! Hay là nhân thời gian này, cháu và Hiểu Anh…”.
Nhưng Ngô Vân chỉ nhìn hắn ta một cái. Bà ta nhớ lại lúc ở khách sạn, Phan Bộ Đình như người lớn dạy dỗ Lưu Hiểu Anh, còn nói Lưu Hiểu Anh không biết gì. Nhưng lúc ở bên ngoài khách sạn gặp nguy hiểm thì không có tí nhận thức nào, thậm chí còn ngăn cản không cho họ lên xe.
Khi đứng trước nguy hiểm thì sợ hãi, không có dáng vẻ anh dũng như Bạch Diệc Phi. Phép so sánh này đã quá rõ rồi còn gì?
Mặc dù Phan Bộ Đình không biết võ nên không thể so sánh với Bạch Diệc Phi. Nhưng biểu hiện trước đó cả về khí chất và tính cách đều có sự khác biệt lớn.
Ngô Vân thản nhiên nói: “Bộ Đình à! Cháu nhìn mối quan hệ của Hiểu Anh và Bạch Diệc Phi tốt thế kia cơ mà, cô cũng rất hài lòng với Bạch Diệc Phi, vì vậy chuyện này về sau chúng ta đừng nhắc đến nữa”.
Phan Bộ Đình ngây người tại chỗ…
- ------------------