Bạch Diệc Phi ngồi bên cạnh ông lão, cầm lấy một xiên cá nướng trên đốm lửa.
Anh quả là người có tài nấu nướng, cho dù nướng cá, anh cũng có thể nướng chín đều các mặt, một lúc sau miếng cá đã chín vàng giòn rụm.
Ông lão nhìn thấy cũng không nhịn được tấm tắc khen ngợi: "Tay nghề nấu nướng của cậu cũng không tệ".
Bạch Diệc Phi mỉm cười, sau đó hỏi: "Ông đi lang thang khắp nơi như thế này cũng không hay lắm, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tất cả mọi người đều không biết".
Ông lão cười nói: "Tôi không con không cái, sống cô độc một thân một mình cũng không cần bận tâm điều gì, bản thân tôi lại thích đi đây đi đó ngao du thiên hạ, chờ đến lúc già yếu chân bước không nổi nữa, dừng lại ở đâu thì nhắm mắt ở đó cũng được".
Bạch Diệc Phi đã nướng xong một xiên cá, đưa cho ông lão nói: "Trên đảo này có bao nhiêu động vật lẫn côn trùng, ông chết rồi không sợ bị mấy con đó ăn mục sao?"
"Chết là hết, sao mà biết được những chuyện này?", ông lão không thèm để ý, nói: "Dù sao đến lúc ấy cũng không cảm giác được nữa rồi".
Bạch Diệc Phi cảm thấy lời ông lão nói cũng có lý, nhưng có lẽ do bị ảnh hưởng bởi một số phong tục tập quán xung quanh nên anh vẫn cảm thấy con người khi chết đi nên trở về với cát bụi chứ không phải là bị sâu bọ côn trùng cắn xé.
"Để tôi chỉ đường cho ông, ông cứ đi dọc theo nơi này về phía đông, vượt qua hai ngọn núi ông sẽ nhìn thấy một thành phố", Bạch Diệc Phi cười nói: "Trước kia nơi đấy được gọi là khu , nhưng bây giờ đã đổi tên thành thành phố Quang Minh".
"Nơi đó đang được xây dựng lại, có bệnh viện, còn có cả viện dưỡng lão, ông có thể đến xem".
Ông lão nghe xong liền lắc đầu nói: "Không được đâu, tôi lấy đâu ra vàng".
"Không cần đến vàng", Bạch Diệc Phi nghiêm túc trả lời.
Hai người vừa trò chuyện vừa ăn cá, chẳng mấy chốc toàn bộ cá nướng đều ăn hết sạch.
Ông lão hỏi Bạch Diệc Phi: "Cậu đã no chưa?"
"No rồi ạ", Bạch Diệc Phi gật đầu.
Ông lão lập tức mỉm cười: "No là tốt rồi, như vậy mới có sức mà làm".
"Làm cái gì ạ?", Bạch Diệc Phi vô cùng kinh ngạc.
Ông lão đứng dậy, cầm theo cái ba lô màu đen của mình, từng bước tiến vào sâu bên trong.
Bạch Diệc Phi nhìn theo bóng lưng khom khom của ông ta, cặp chân mày khẽ nhíu lại.
Nhìn thế nào ông lão này cũng chỉ là một ông già bình thường, anh không cảm thấy ám kình, cũng không cảm giác được sát ý của ông ta, nhưng anh cảm nhận được có cái gì đó không thích hợp.
Bởi vì lúc trước khi anh ở bên dòng suối, không hề cảm nhận được sự xuất hiện của ông ta.
...
Lúc này, trên đỉnh của một dãy núi nào đó.
Tân Thu đang ngồi bên ngoài căn nhà gỗ, ông ta cúi đầu, loay hoay với cuộn len trong tay một cách vô cùng nghiêm túc.
Bên cạnh ông ta là một chiếc bàn gỗ, trên đó còn bày một cái ấm trà cùng ba chén nước.
Đột nhiên, ông ta dừng động tác, sau đó ngẩng đầu lên nói: "Mau tới đây đi kẻo trà nguội hết cả rồi".
Nói xong, ông ta nhét chiếc áo len còn đan dở ra phía sau lưng.
Ngay sau đó trên đỉnh núi có hai người xuất hiện, bọn ho đang bước về phía của Tân Thu.
Mà Tân Thu lại cực kỳ bình tĩnh trước sự xuất hiện của bọn họ, thậm chí ông ta còn lấy ấm trà lên rót đầy hai cái chén.
Hai người mới tới đứng song song với nhau, đồng loạt cúi nói: "Đồ đệ bái kiến sư phụ".
Mà hai người này chính là Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc.
Tân Thu mỉm cười nói: "Ngồi xuống uống hớp trà đi!"
Có lẽ không có mấy người biết Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc chính là đồ đệ của Tân Thu.
Tân Thu nhìn Cát Tắc hỏi: "Con là đồ đệ đời thứ hai của ta nhỉ?"
Cát Tắc trông khá trẻ, khoảng độ hơn ba mươi tuổi, làn da bánh mật không quá đen, ông ta gật đầu một cái rồi nói: "Vâng".
Sau đó Tân Thu lại nhìn về phía Lương Minh Nguyệt: "Minh Nguyệt là đời thứ ba phải không?"
Lương Minh Nguyệt cũng gật đầu: "Phải ạ".
Tân Thu liền hỏi: "Từ lúc con giả vờ chết, con đã đoán được Bạch Vân Bằng sẽ chứng minh sự trong sạch của bản thân, hơn nữa mục đích thật sự của con chính là để Đạo Trưởng làm chủ tịch hiệp hội liên minh doanh nghiệp".
"Lúc đó Đạo Trưởng đã nhờ ta giúp diệt trừ những kẻ không tuân thủ pháp luật của Lam Đảo, con cũng đoán được rằng, ta sẽ phái Kỳ Kỳ tới".
"Đồng thời, con lại để cho Đạo Trưởng gây khó dễ với Bạch Diệc Phi, suýt chút nữa đã giết chết cậu ta, lại đem chuyện này nói với Tử Y, Tử Y đến tìm ta, ta không còn cách nào khác, chỉ có thể để Kỳ Kỳ bảo vệ Bạch Diệc Phi".
"Cho nên kết quả cuối cùng chính là Bạch Diệc Phi và Kỳ Kỳ ở trên Lam Đảo, những chuyện xảy ra trên Lam Đảo đều do con từng bước dụ dỗ, ngay cả khi phát hiện vị trí của kho vàng số ba, con cũng âm thầm sắp xếp".
"Bạch Diệc Phi biết được bí mật của kho vàng số ba, con đã sắp xếp một người cho anh ta, chính là muốn cậu ta giúp con tạm thời bảo vệ kho vàng, bởi vì con biết bản chất của Bạch Diệc Phi, và biết rằng cậu ta sẽ không làm loạn".
"Đồng thời con lợi dụng điểm này, bày ra một ván cờ lớn, làm cho những người có dã tâm đối với kho vàng đều dần dần lộ diện, thế nhưng tất cả những thứ này đều có điều kiện tiên quyết".
"Đó là Bạch Diệc Phi nhất định phải có thực lực mới có thể làm được, cho nên hơn mười năm trước con đã đặt vào đó quân cờ, đó là Liễu Chiêu Phong và Mạnh Kình, bây giờ xem ra Đạo Trưởng cũng thế".
"Nhưng ta vẫn có chuyện không hiểu được".
Mười năm trước khi mà con sắp xếp những việc này, chúng ta còn chưa xác định Bạch Diệc Phi là người được chọn cho kho vàng số , tại sao con lại lựa chọn cậu ta?"
"Hơn nữa rõ ràng con có thể đợi đến lúc Bạch Diệc Phi tiếp quản kho vàng số , như vậy có thể nói con vừa an toàn lại còn nắm được kho vàng số ".
Đối với lời nói của Tân Thu không nằm ngoài dự đoán của Lương Minh Nguyệt, ông ta lạnh nhạt nhấp một ngụm trà rồi mở miệng nói: " Vòng này vẫn có chút ngoài ý muốn".
"Ban đầu con còn cho rằng Bạch Diệc Phi có chuyện ngoài ý muốn, nhưng không ngờ kẻ giết người không chớp mắt tự nhiên lại bị mất trí nhớ".
"Cho nên mới chọn cậu ta...", Lương Minh Nguyệt ngừng lại một lát rồi nói: "Có lẽ lý do của cậu ta và sư phụ giống nhau".
Nghe Lương Minh Nguyệt trả lời xong, Tần Thu gật đầu không nói gì mà quay lại hỏi Cát Tắc: "Gia đình sao rồi?"
"Con trai con mới qua đời", Cát Tắc thở dài một hơi.
"Hãy nén bi thương", Tần Thu thản nhiên nói.
Cát Tắc còn nói: "Là Bạch Diệc Phi giết chết".
Tần Thu đối với chuyện này có chút ngoài ý muốn, sau đó lại thở dài nói: "Bạch Diệc Phi trưởng thành quá nhanh".
Mọi chuyện đã vượt qua khỏi tầm kiểm soát của bọn họ.
Tân Thu lại hỏi: "Vậy bọn chúng là con ruột của con sao?"
Cát Tắc lắc lắc đầu nói: "Bọn chúng chỉ là cùng cha khác mẹ".
Tân Thu còn nói: "Vậy bọn chúng sẽ vì vị trí của con mà tranh giành đấu đá lẫn nhau?"
"Mạnh thì sống, đây chính là quy tắc của Nam Môn", Cát Nhĩ lạnh lùng đáp.
Ba người đồng thời trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, Lương Minh Nguyệt cười hỏi: "Sư phụ, trời không còn sớm nữa".
Tân Thu nghe vậy ngẩng lên nhìn trời, vừa nãy mới là giữa trưa, bây giờ mặt trời lặn, ông ta cười khổ một tiếng nói: "Cũng không còn sớm nữa".
Cát Tắc cũng nhìn Tần Thu, vành mắt hơi đỏ: "Sư phụ còn điều gì muốn nói sao?"
Tân Thu trầm mặc một lúc: "Nhiều năm như vậy ta dạy dỗ hai ba chục người, nhưng chỉ có Kỳ Kỳ thường xuyên đến thăm ta"
Giọng nói của Lương Minh Nguyệt trầm xuống rất nhiều: "Chắc tại mọi người đều quá bận rộn ạ!"
Cát Tắc lại nói: "Sư phụ, từ nay về sau cứ hàng năm chúng con lại đến thăm sư phụ".
"Phịch!"
Cát Tắc vừa mới dứt lời, Lương Minh Nguyệt đột nhiên tung một chưởng về phía bàn trà, bàn trà ngay lập tức nỡ tan tành.
Ám kình giống như luồng khí lưu thông, đồng thời phân tán khắp nơi.
Đúng lúc đó, Cát Tắc cũng đánh về phía Tân Thu.
...
Kho vàng số Lam Đảo.
Bạch Diệc Phi gặp được Tử Y, nói cho bà ta biết mục đích anh tới đây.
Tử Y mỉm cười, nhìn Bạch Diệc Phi bằng ánh mắt rất cưng chiều.
Bạch Diệc Phi thấy vậy, rợn tóc gáy: "Sư phụ đừng nhìn con như thế, con sợ".
Tử Y lại cười nói: "Biết cậu có lòng là tôi cảm thấy thỏa mãn rồi".
- ------------------