Lại Kha không đáp lời mà vẫn tiếp tục liều mạng với họ. Nhưng kết quả không nói cũng rõ.
Ba người họ đều là cao thủ cấp trung cấp, một mình Lại Kha đấu với hai người thì tất nhiên sẽ thất bại.
Lại Kha lại bị trúng một đòn, trên chân cũng trúng một dao. Hắn ta lại một lần nữa ngã xuống đất.
Lần này hắn ta không thể đứng dậy vì gã họ Tôn đã giẫm lên ngực hắn ta, cười lạnh một tiếng nói: “Lại Kha! Tao không hiểu, loại người như mày lại đi bán mạng vì Bạch Diệc Phi? Rốt cuộc thằng Bạch Diệc Phi có gì đáng?”
Lại Kha ngẩng đầu định đứng lên nhưng gã họ Tôn lại giẫm chân lên mặt hắn ta khiến mặt hắn ta áp sát mặt đất.
Gã họ Trương cũng tức giận nói: “Mẹ kiếp! Rốt cuộc mày làm vì cái gì? Bạch Diệc Phi có gì đáng để mày bán mạng chứ?”
Nghe thấy lời này, Lại Kha bật cười.
Ba mươi lăm năm đầu hắn ta khắc khổ luyện tập để trở thành cao thủ cấp hai. Sau tuổi hắn ta làm chuyện xấu rồi ăn chơi sa đọa.
Nhưng những người mà hắn ta quen biết trong năm năm đó, bất luận ai chết hắn ta cũng không thương cảm. Nói chung là căn bản không có người anh em nào thật lòng.
Đến lúc hắn ta tuổi thì gặp được Bạch Diệc Phi.
Hắn ta nhìn thấy những người ở bên cạnh Bạch Diệc Phi can tâm tình nguyện liều mạng vì Bạch Diệc Phi, nhìn thấy sự tin tưởng và sự đoàn kết gắn bó giữa họ.
Tình bạn giữa họ không kể đến thân phận địa vị hay tiền bạc. Bất luận là ai xảy ra chuyện thì họ đều nguyện ra mặt cho người đó, báo thù thậm chí hi sinh cho người ta.
Lúc đó, Lại Kha đã nghĩ, còn mình thì sao? Có ai hi sinh vì mình không? Đáp án là không có!
Ở bên cạnh hắn ta không có những người như vậy.
Sau đó nghĩ đến việc Bạch Diệc Phi vì muốn cứu chị em Lục Miêu Miêu mà không màng sống chết lên thuyền của Đạo Trưởng, sau đó hắn ta dần dần hiểu được.
Tất cả mọi chuyện đều có hai chiều, nếu bạn không liều mạng vì người khác thì làm sao người khác nguyện vì bạn được?
“Các người giết tôi không sao”, Lại Kha cười nói: “Sẽ có rất nhiều người báo thù cho tôi, còn các người kể cả có chết cũng không ai thèm nhìn lấy một cái”.
Gã họ Tôn nghe thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, nói: “Mày yên tâm, mày không giết được bọn tao đâu! Chỉ cần chúng tao chạy ra ngoài được thì không ai giết được chúng tao hết”, lúc hắn ta nói xong câu này thì sau lưng vang lên một giọng nói.
“Vậy còn tôi thì sao?”
Gã họ Tôn và gã họ Trương cùng kinh ngạc, sau đó vội quay đầu lại nhìn. Chỉ có điều, vừa quay lại thì một con dao đâm thẳng vào lưng gã họ Trương rồi lại một mũi vào ngực hắn ta.
Gã họ Trương trợn trừng hai mắt, kinh hãi nhìn người ở phía sau.
Lúc này gã họ Tôn vẫn giẫm trên đầu Lại Kha, hắn ta quay đầu lại nhìn người đàn ông đó thì kinh hãi hô lên: “Kinh La!”
Kinh La lạnh lùng nhìn họ, mặt không biểu cảm rút dao từ người gã họ Trương về.
Gã họ Trương ngã gục xuống đất và chết như thế.
Gã họ Tôn vội phản ứng lại, dùng dao xiết chặt Lại Kha rồi nói với Kinh La: “Đừng cử động, nếu không tao giết hắn”.
Nghe thấy vậy, Lại Kha cười nói: “Tôi căn bản không quen hắn, anh uy hiếp không nổi hắn đâu, ha ha…”.
Gã họ Tôn lập tức kinh hãi, trong đôi mắt đều là sự hoảng loạn.
Một giây sau, Kinh La lại nói: “Nói ra thì đúng là không quen! Nhưng tôi biết hắn ta là người của cậu chủ, lần này tôi đến đảo Lam, gia tộc có dặn dò, tất cả phải lấy cậu chủ là quan trọng nhất”.
“Vì vậy, anh vẫn có thể uy hiếp được tôi”.
Nghe thấy vậy, mắt gã họ Tôn sáng lên, dường như nhìn thấy hy vọng.
Lại Kha thì ngây người ra một lát, sau đó cười khổ nói: “Anh không cần nói thật như vậy, làm thế lại bất lợi với anh đấy”.
Kinh La lại lắc đầu nói: “Vậy không được! Tôi không nói ra thì hắn ta sẽ cảm thấy anh vô dụng và giết anh luôn”.
Lại Kha: “…”.
Gã họ Tôn rất kích động, liền nói với Kinh La: “Để cho tao đi thì tao sẽ thả hắn ta”.
Kinh La là cao thủ cấp cao cấp, cao hơn gã họ Tôn một cấp. Nếu muốn giết hắn ta thì đúng là dễ như trở bàn tay nhưng đối phương đang có con tin nên hắn không còn cách nào khác, đành thỏa hiệp nói: “Được!”
Gã họ Tôn thấy thế thì đảo mắt một cái, sau đó từ trong túi lấy ra viên thuốc nhét vào miệng Lại Kha, sau đó đẩy về trước, nhấc chân lên chạy.
Nhưng lúc này Kinh La đột nhiên bay ra đuổi theo gã họ Tôn.
Gã họ Tôn nghe thấy âm thanh thì lập tức kinh hãi, lấy dao chém lại còn hét: “Mẹ kiếp, dám lừa ông mày”.
Dao trong tay Kinh La chắn được dao của gã họ Tôn, đồng thời dao còn kề lên cổ hắn ta rồi chém bay đầu hắn ta ra ngoài, lúc này đầu lăn lông lốc mấy vòng mới dừng lại.
Còn thân người gã họ Tôn vẫn đứng sờ sờ ở đó, cổ thì không ngừng chảy máu.
Kinh La thản nhiên nói: “Tôi chỉ là kẻ dưới, lời nói tất nhiên không thể coi là thật”, nói xong thân người gã họ Tôn đổ rầm xuống.
Nhìn thấy gã họ Tôn chết, Lại Kha mới bò dậy, thở mạnh hai cái, sau đó khập khiễng đến trước mặt Lục Miêu Miêu.
Hắn ta cởi trói cho cô ta rồi đỡ cô ta đứng lên.
Lúc này, Kinh La cũng đi lại rồi hỏi Lại Kha: “Thật ra tôi cũng muốn biết tại sao?”
“Hả?”, Lại Kha ngây người ra.
Kinh La thấy thế vội lắc đầu, nói: “À! Không có gì!”
Câu này khiến Lại Kha càng ngây ra. Kinh La nói xong thì xoay người rời đi còn Lại Kha không có cách nào đuổi theo hỏi sao hắn lại đến đây, vì bên cạnh hắn ta vẫn còn Lục Miêu Miêu.
Hắn ta cúi đầu lo lắng hỏi: “Cô Lục! Cô thế nào rồi? Không sao chứ?”
Nhưng Lục Miêu Miêu đột nhiên bổ nhào vào ngực của Lại Kha, toàn thân nóng bừng, gò má đỏ ửng, khó chịu cứ dụi vào người hắn ta.
Ban đầu Lại Kha không có cảm giác gì, đến khi Lục Miêu Miêu giơ tay ra định cởi quần áo của Lại Kha thì hắn ta mới kinh ngạc: “Cô trúng độc rồi sao?”
Lại Kha lập tức nắm chặt hai tay Lục Miêu Miêu để cô ta không cử động lung tung. Nhưng lúc hắn ta nắm chặt thì cảm thấy tay Lục Miêu Miêu rất nóng.
Lúc này, Lại Kha đã nhận ra Lục Miêu Miêu trúng loại độc gì, lập tức mắng: “Mẹ kiếp!”
Trước đây hắn ta cũng được coi là nổi tiếng háo sắc nên vô cùng hiểu loại độc này. Đồng thời lúc này, hắn ta nhớ lại lúc gã họ Tôn bỏ chạy có nhét vào miệng mình một viên nên lúc này sắc mặt càng khó coi hơn.
Hắn ta vội dùng dây thừng trói chặt Lục Miêu Miêu lại, còn mình thì chạy đến bờ biển, dùng ngón tay móc từ trong cổ họng ra.
“Ọe!”, cuối cùng sau khi nôn được một lúc thì cũng nôn ra thứ gì đó.
Nhưng đã nuốt vào một lúc rồi, kể cả là nôn ra kha khá thì vẫn còn phần nhỏ bị hấp thụ.
Vì vậy, không bao lâu Lại Kha cũng cảm thấy không ổn, hắn ta bắt đầu cảm thấy dục vọng trong người mình trỗi dậy.
“Không được, không được rồi!”, Lại Kha quỳ bên bờ biển, cố chịu trên đất, trong đầu không ngừng cảnh cáo bản thân.
Nhưng dục vọng dần chiếm lấy thần kinh hắn ta khiến hắn ta sắp không chống đỡ được. Cuối cùng hắn ta đứng lên, không để ý đến vết thương ở chân mà hai mắt đỏ ửng nhìn Lục Miêu Miêu ở bên cạnh xe tải.
Còn thuốc lúc này phát huy công hiệu ở Lục Miêu Miêu càng mãnh liệt hơn. Kể cả bị trói chặt, cô ta cũng không kìm được mà giãy dụa.
Cảnh tượng này vô cùng kích thích Lại Kha. Cuối cùng, hắn ta không chịu được nữa.
Hắn ta mặc kệ tất cả mà đi về phía Lục Miêu Miêu. Vì vết thương ở chân nên đi được mấy bước lại ngã rồi lại bò dậy rồi lại ngã.
Cuối cùng hắn ta đến trước mặt Lục Miêu Miêu rồi đè người cô ta xuống.
Nhưng lúc hắn ta nhìn thấy khuôn mặt của Lục Miêu Miêu thì đột nhiên hắn ta dừng lại. Gân xanh nổi lên cuồn cuộn, hắn ta đấm một cái lên đất, nói: “Lại Kha! Mày phải nhịn!”
“Không được!”
“Mày không còn là Lại Kha của trước đây nữa rồi!”
Nội tâm hắn ta đang dày vò, đồng thời dục vọng lại bị kích thích.
“A…!”, cuối cùng hắn ta không kìm được mà hét rống lên, lấy dao của mình rồi đâm lên vết thương ở chân.