“Sợ thì không sợ”, Tân Thu thở dài: “Chỉ là hơi hãi”.
“Hai cái đấy khác gì nhau?”
Tân Thu cười đáp: “Đương nhiên là khác nhau rồi, hãi chỉ là tạm thời còn sợ là cả đời”.
“Tôi không sợ bọn họ, ngược lại là bọn họ sợ tôi, bởi vì họ đều là đồ đệ của tôi nên mới chọn lúc tôi yếu nhất mà ra tay”.
“Yếu nhất?”, Bạch Diệc Phi ngây ra.
Tân Thu gật đầu đáp: “Chuyện gì cũng có hai mặt, sau khi đạt đến cảnh giới Thần Võ thì cứ cách một đoạn thời gian sẽ trở nên suy yếu”.
Bạch Diệc Phi kinh ngạc.
Anh nhớ đến những điều tâm đắc mà Mạnh Lâm nói đến trong chiếc USB. Ông ta nói, đến cảnh giới Thần Võ thì việc luyện tập không chỉ là luyện thông thường mà còn phải dựa vào cả sự cảm ngộ.
Mà mỗi người khác nhau, những gì cảm nhận được sẽ khác nhau, vì thế ông ta còn nói, cho dù ông ta có truyền những điều này cho người khác thì cũng không biết những người kết thừa sẽ cạm ngộ được những gì.
Mà trên cảnh giới Thần Võ là cảnh giới Siêu Thần, chẳng hạn như Tân Thu và Nguyệt.
Bạch Diệc Phi quay sang hỏi Tân Thu: “Liên quan đến cảm ngộ ư?”
Tân Thu sững lại một chút, cuối cùng cũng quay sang nhìn Bạch Diệc Phi. Mặc dù ông ta không đáp nhưng ý trong mắt đã rất rõ ràng. Bạch Diệc Phi nói đúng rồi.
“Vì thế hiện giờ ông trốn đến chỗ tôi là muốn vượt qua khoảng thời gian yếu nhất, sau đó ông…”, Bạch Diệc Phi bình tĩnh nói.
Tân Thu rất tự tin mà tiếp lời anh: “Đủ để chống lại Lương Minh Nguyệt và Cát Tắc”.
Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Vậy thực lực của ông lúc này ở mức nào?”
“Hẳn là cảnh giới Thần Võ”, Tân Thu nghĩ nghĩ rồi nói: “Nhưng hiện tại mỗi ngày đều sẽ thấp xuống, có lẽ ngày mai sẽ thành cấp rồi”.
“Ài…”, Bạch Diệc Phi nhất thời không biết nên nói gì, bởi vì anh không thể hiểu được những chuyện này.
Đồng thời anh còn cảm thấy hoang mang. Một cao thủ mà anh luôn ngưỡng mộ lúc này lại đang ngồi nói chuyện với anh, thậm chí sức mạnh còn ngang với mình.
Một lúc sau, Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Hiện tại chúng ta đi đâu?”
“Thủ đô”, Tân Thu cười đáp.
Bạch Diệc Phi nghi hoặc: “Tại sao?”
Tân Thu cười trả lời: “Lánh nạn ở chỗ cậu thì đương nhiên không thể chỉ ngồi im được, coi như là để báo đáp cậu, tôi sẽ giúp cậu làm một số việc, đưa cậu đến thủ đô”.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Tôi không muốn đến thủ đô, vợ con tôi đều ở thành phố Thiên Bắc, tôi muốn gặp họ”.
Nhưng Tân Thu nói: “Bọn họ không ở Thiên Bắc mà ở thủ đô”.
Bạch Diệc Phi ngây người.
Anh nhớ ra vừa rồi Phan Bộ Đình cũng nói Lý Tuyết đang ở thủ đô.
Nhưng sao bọn họ lại đến đó?
Sao Tân Thu lại biết chuyện này?
Bạch Diệc Phi cảnh giác: “Bọn họ gặp phải chuyện gì rồi?”
Tân Thu khẽ lắc đầu: “Tình huống cụ thể đợi cậu đến thì sẽ rõ”.
…
Biệt thự nhà họ Bạch ở thủ đô.
Bạch Diệc Phi đứng trong vườn đối diện với Bạch Khiếu.
Còn Tân Thu thì ngồi trong xe, không định đi xuống, có vẻ như không muốn nhúng tay vào chuyện nhà bọn họ.
Bạch Diệc Phi cũng hết cách, dù sao Tân Thu đưa anh đến đây, anh cũng muốn biết Lý Tuyết rốt cuộc làm sao.
Vì thế anh tiến vào, đến bên hồ thì nhìn thấy Bạch Khiếu đang ngồi đó.
Bạch Khiếu vẫn ngồi trên xe lăn, nghe thấy có tiếng động thì quay sang nhìn.
Hai người quả thật là anh em ruột vì bọn họ phải giống nhau đến %.
Lúc ánh mắt hai người chạm nhau, Bạch Diệc Phi lại nhớ đến đủ những loại chuyện trước đây.
Ngay sau đó, Bạch Khiếu đột nhiên cười với Bạch Diệc Phi, nói: “Anh!”
Một tiếng “anh” này khiến Bạch Diệc Phi hoàn hồn. Anh nhìn Bạch Khiếu, tâm trạng phức tạp.
Mặc dù bọn họ là anh em ruột nhưng những chuyện xảy ra thì đã xảy ra rồi, đời này anh không thể quên được.
Anh vẫn nhớ Lý Tuyết bị hạ độc mà mất khả năng sinh con, quyết tâm ly hôn với mình. Lúc đó cô nhất định rất đau lòng, rất khổ sở.
Vì thế Bạch Diệc Phi không đáp mà chỉ lạnh lùng bước đến gần hắn.
Bạch Khiếu ngây ra một chút, sau đó lại cười gọi: “Anh”.
“Bốp!”
Bạch Diệc Phi lại cho hắn một bạt tai.
Đầu Bạch Khiếu lệch sang một bên, sầm mặt.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng nhìn hắn nói: “Nếu cậu không phải em trai tôi thì tôi đã sớm giết cậu rồi”.
Bạch Khiếu nhìn Bạch Diệc Phi, không thốt nổi một lời.
Bạch Diệc Phi nhìn hắn, hỏi: “Vợ tôi đâu?”
Bạch Khiếu hít sâu một hơi, cười khổ: “Anh, xin lỗi, em biết sai rồi, chuyện lúc trước là lỗi của em, nhưng chúng ta dù sao cũng là anh em ruột, anh, anh có thể tha thứ cho em không?”
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì hơi sững lại, sau đó dời mắt đến tấm chăn đắp lên hai chân Bạch Khiếu, cuối cùng thở dài nói: “Chị dâu cậu đâu?”
Bạch Khiếu lại cười vô cùng chân thành: “Anh, chị dâu không sao, anh yên tâm”.
“Sau khi Đạo Trưởng xảy ra chuyện thì đã bị gạch tên rồi, liên minh doanh nghiệp thủ đô tạm thời do Hứa Xương quản lý”.
“Sau này tra được Lương Minh Nguyệt thông đồng với địch phản quốc, Đạo Trưởng cũng tham gia vào chuyện đó, mà Hứa Xương là anh em với Đạo Trưởng, anh ta vì tránh hiềm nghi nên đã nhường vị trí chủ tịch liên minh cho ông Lý”.
“Sau đó ông Lý tập hợp lực lượng của liên minh, đến đảo Lam chống địch”.
“Nhưng lúc này lại phát hiện ra có vài người mất tích”.
Nói rồi Bạch Khiếu lại đột nhiên nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lập tức nói: “Đạo Trưởng, Lương Vĩ Siêu, Mạnh Kình và Liễu Chiêu Phong phải không?”
“Đúng”, Bạch Khiếu gật đầu nói: “Ông Lý sợ bọn họ sẽ ra tay với chị dâu nên đã đưa chị ấy đến thủ đô”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy vẫn hỏi: “Cô ấy đâu?”
Bạch Khiếu đáp: “Đương nhiên là ở nơi an toàn nhất nhà họ Bạch”.
Bạch Diệc Phi cau mày: “Nhà cũ của nhà họ Bạch?”
Tất cả mọi chuyện nhà họ Bạch đều do Bạch Vân Bằng lo liệu, không cần hỏi ý kiến những người khác trong dòng họ nhưng những chuyện lớn thì vẫn cần phải bàn bạc với mấy lão già ở nhà cũ.
Mà chuyện Mạnh Lâm nói khiến Bạch Diệc Phi biết những người đó ở lại nhà cũ là vì liên quan đến vấn đề huyết thống, bọn họ phải khống chế cảm xúc của mình, nếu không sẽ rất dễ nổ tan xác mà chết.
Hơn nữa nếu có người không khống chế được mà tiến vào trạng thái cuồng hóa thì trong thời gian ngắn sẽ vô cùng đáng sợ, huống hồ không chỉ là một người mà là cả một đám người.
Lúc trước khi Lý Tuyết sinh con, ông hai đã đích thân đến, cũng tiến vào trạng thái cuồng hóa, thực lực đã đến gần với cao thủ cấp bậc cao, có nhiều người bảo vệ cho Lý Tuyết như vậy thì đúng là an toàn.
Sau đó Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Bố mẹ đâu?”
Bạch Khiếu cười khổ: “Bọn họ… bị nhốt lại rồi”.
“Cái gì?”, Bạch Diệc Phi kinh ngạc: “Xảy ra chuyện gì?”
Bạch Vân Bằng là gia chủ nhà họ Bạch, ai dám nhốt ông lại?
Bạch Khiếu lạnh lùng nói: “Bởi vì có người tố giác bố mẹ thông địch phản quốc”.
Vẻ mặt Bạch Khiếu không có vẻ gì là lo lắng: “Nhưng bố mẹ nhất định không làm vậy, cũng nhất định không xảy ra chuyện gì, hẳn là không lâu sau sẽ được thả ra”.
Vẻ mặt Bạch Diệc Phi lại trở nên nghiêm trọng.
Chuyện của Bạch Vân Bằng anh hoàn toàn không rõ, anh phải tìm người điều tra mới được.
Mà hiện tại điều anh quan tâm nhất là Lý Tuyết và con. Anh rất muốn gặp bọn họ. Vì thế anh chỉ lạnh nhạt nhìn Bạch Khiếu một cái rồi quay người đi đến nhà cũ.
Bạch Khiếu nhìn bóng lưng Bạch Diệc Phi, nụ cười dần tắt.
Chỉ là Bạch Diệc Phi đi được một đoạn lại đột nhiên quay đầu nhìn hắn.
Bạch Khiếu vẫn mỉm cười nhìn anh.