“Mẹ, con không thể làm như vậy, càng không muốn làm!”
Ngô Quế Hương lập tức im lặng, Bạch Diệc Phi cũng không nói gì.
Làn gió nhẹ thổi qua, Ngô Quế Hương bất lực cười khổ nói: “Nếu bố con biết được chuyện này, nhất định ông ấy sẽ hiểu cho con”.
Bạch Diệc Phi cười khổ: “Nếu như con nói tình hình vừa rồi cho ông ấy nghe, liệu ông ấy có nghe không?”
Ngô Quế Hương lắc đầu: “Cha con, chính là như vậy, thích giữ thể diện không nói rõ ràng ra, cuối cùng lại gây ra hiểu nhầm không đáng có, haiz!”
Bạch Diệc Phi trầm mặc không nói gì.
Ngô Quế Hương cười nói: “Diệc Phi, thật ra, bất kể con mắc lỗi gì, bố mẹ đều sẽ đứng về phía con, bởi vì con là con trai của chúng ta!”
Bạch Diệc Phi sửng sốt một hồi, anh dần cảm nhận được hơi ấm khi được bố mẹ che chở, hơi ấm muộn màng sau hơn năm.
Trong cảm xúc ấm áp đó, lửa giận của Bạch Diệc Phi gần như hoàn toàn biến mất, anh gật đầu nói: “Con biết rồi”.
Tuy nhiên, Ngô Quế Hương lại lắc đầu mà nói: “Con không biết!”
“Hả?’, Bạch Diệc Phi nghi hoặc nhìn Ngô Quế Hương.
Ngô Quế Hương cười nói: “Câu nói vừa rồi có thể áp dụng cho bất kì cặp cha con nào, giống như con và bố con, cũng giống bố và ông nội con”.
“Bố con là con trai của ông nội, khi họ còn trẻ, có thể ông nội cũng đã nói điều tương tự với bố con!”
“Nói thật ra, khi người ta về già sẽ không tránh khỏi có chút mơ hồ, nghĩ rằng sự an bài của họ mới là tốt nhất”.
“Nói không chừng, đợi khi mẹ và bố con già đi, cũng sẽ trở nên như vậy”.
“Nhưng mẹ không có ý trách con, không thể nói rằng con làm sai, chỉ có thể nói con quá bốc đồng khi làm những việc này, lúc đó có lẽ con đã không suy nghĩ đến cảm nhận của các ông, bố và các chú bác của con”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì lập tức yên lặng, trong lòng cũng bắt đầu nghi hoặc.
Anh đang nghĩ, lẽ nào mình thật sự làm sai rồi. Thật sự phạm sai lầm do bốc đồng sao?
Bạch Vân Bằng tức giận như vậy cũng là điều dễ hiểu, bởi vì ông ấy cũng từng là một thanh niên bốc đồng giống như anh, cũng được các vị tiền bối trong nhà an ủi, thậm chí khi ông ấy bị thương cũng được họ chăm sóc bảo vệ.
Ngô Quế Hương dừng lại và nói: “Diệc Phi, mẹ nói với con những điều này, không phải để nói ai đúng ai sai, chỉ hi vọng con có thể hiểu bố con...”
“Còn nữa, cánh tay của ông ấy bị trật khớp, vẫn dấu trong tay áo không nói cho ai biết”.
Bạch Diệc Phi nghiêm túc gật đầu, anh hiểu ý của Ngô Quế Hương: “Mẹ, con hiểu rồi, giờ con sẽ đi nhận lỗi với bố và xin lỗi ông ấy”.
Ngô Quế Hương lập tức cười, duỗi tay nói: “Còn không nhanh đỡ mẹ dậy”.
Bạch Diệc Phi mỉm cười đỡ Ngô Quế Hương dậy.
Suy cho cùng cũng là người một nhà, đâu có gì là đúng sai chứ!
...
Họ trở lại nhà họ Bạch, Bạch Vân Bằng đang ngồi trên sofa phòng khách đọc báo.
Ngô Quế Hương dường như muốn làm dịu bầu không khí đi, nhưng Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu với bà.
Ngô Quế Hương lập tức hiểu ý của anh, nên gật đầu nói nhỏ: “Vậy mẹ bảo quản gia đi nấu vài món, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau uống một ly, mọi chuyện sẽ qua thôi”.
Bạch Diệc Phi cười cười gật đầu, nhìn Ngô Quế Hương rời khỏi phòng khách trước khi anh đến trước mặt Bạch Vân Bằng.
Bạch Vân Bằng phớt lờ Bạch Diệc Phi, cúi đầu đọc báo của ông ấy.
Bạch Diệc Phi đứng ngây người, nhất thời không biết nên mở lời như thế nào.
Cuối cùng, Bạch Diệc Phi ngây ngốc nhìn tờ báo trong tay Bạch Vân Bằng: “Chuyện đó... tờ báo này có phải cầm ngược rồi không?”
Ngay khi anh nói điều này, cả Bạch Vân Bằng và Bạch Diệc Phi đều trở nên ngượng ngùng.
Bạch Diệc Phi lúng túng sau khi nhận ra mình đã nói sai, Bạch Vân Bằng thì xấu hổ khi nhận ra mình cầm ngược tờ báo.
Mặt Bạch Vân Bằng đỏ bừng, xấu hổ muốn giải thích: “Ta chỉ muốn xem hình...”
Nhưng mà, ngay sau khi chỉ vào bức tranh thì ông không nói được gì nữa mà càng ngượng ngập hơn.
Bởi vì bức ảnh mà Bạch Vân Bằng chỉ vào là ảnh của một ngôi sao, người đó ăn mặc gợi cảm, làm người khác có cảm giác ông hơi háo sắc.
Bạch Diệc Phi thấy Bạch Vân Bằng như vậy thì cảm thấy bản thân cũng không xấu hổ lắm, mà chỉ muốn cười.
Chỉ là khi anh chuẩn bị cười thì đột nhiên dừng lại, bởi vì anh phát hiện ngôi sao trên tờ báo đó là người anh quen.
Đó chính là Phương Nhiên, người mà anh đã gặp lần trước đó.
Mà tờ báo này đăng tiêu đề: “Ngôi sao hạng sắp được gả vào hào môn”.
Bạch Diệc Phi trực tiếp giật lấy tờ báo, kinh ngạc nói: “Gả vào hào môn?”
Thấy anh quan tâm đến vấn đề này như vậy, Bạch Vân Bằng hỏi: “Tùng Vưu Minh là em họ của Tùng Vưu Duy, là cậu chủ thứ hai nhà họ Tùng”.
Phương Nhiên thực sự kết hôn với Tùng Vưu Minh?
Mặc dù anh không biết nhiều về đối phương nhưng có thể thấy cô ta không phải là một người ham mê giàu sang, sao lại gả cho Tùng Vưu Minh chứ?
Hơn nữa, trước mắt thì phần lớn những người đối phó với Bạch Diệc Phi đều đến từ nhà họ Tùng, Bạch Diệc Phi nhất định phải xử lý nhà đó, nhưng nếu như vậy thì Phương Nhiên cũng sẽ bị liên lụy.
Lúc này Bạch Vân Bằng và Bạch Diệc Phi dường như đã quên đi chuyện vừa nãy, dù gì cũng là bố con, không ai đi quan tâm đến chuyện ai đúng ai sai.
Vẻ mặt Bạch Vân Bằng bình tĩnh nói: “Đợi lát nữa ở nhà ăn cơm. Ăn xơm xong con đi theo bố trở lại nhà cũ”.
“Không đi”, Bạch Diệc Phi từ chối.
Bạch Vân Bằng khẽ cau mày: “Đừng có trẻ con như vậy!”
“Con không đi”.
...
Tuy nhiên sau khi ăn trưa, Bạch Diệc Phi vẫn đi theo Bạch Vân Bằng về căn nhà cũ của nhà họ Bạch, chỉ là vẻ mặt Bạch Diệc Phi cực kỳ bất mãn.
Trước khi bước vào, Bạch Vân Bằng đặc biệt dặn dò Bạch Diệc Phi: “Sau khi vào, con cố gắng kiềm chế bản thân, đừng kích động, ít nói thôi, cứ để bố lo là được”.
Bạch Diệc Phi mặc dù không hài lòng nhưng trong lòng anh vẫn hiểu, Bạch Vân Bằng là muốn tranh giành quyền thừa kế gia tộc cho anh.
Bản thân anh không quan tâm đến vị trí gia chủ của nhà họ Bạch lắm, nhưng anh nghĩ có lẽ Bạch Vân Bằng muốn dùng cách này để bù đắp cho anh, chỉ có như vậy ông mới cảm thấy thanh thản hơn.
Bạch Diệc Phi cũng không thể vì tức giận mà làm mất thể diện của Bạch Vân Bằng, làm cho ông ấy tiến thoái lưỡng nan.
Ngay sau khi chuông cửa vang lên, có người đến mở cửa.
Người mở cửa là một ông lão, nhưng Bạch Diệc Phi chưa bao giờ nhìn thấy ông ta.
Bạch Vân Bằng kính cẩn nói với người đó: “Dượng cả!”
Ông lão trước mặt này rất tốt bụng, nhìn thân thể thì có thể biết ông ấy không phải là một võ giả.
Ông lão mỉm cười với Bạch Vân Bằng và nói: “Vân Bằng đến rồi à!”
Bạch Vân Bằng khẽ gật đầu, sau đó kéo Bạch Diệc Phi: “Mau chào hỏi đi!”
Bạch Diệc Phi bất ngờ, hơi cúi người và nói: “Chào buổi trưa thưa ông”.
Ông dượng cười nói: “Tốt, vào cả đi”.
Bọn họ bước vào và nhìn thấy dãy biệt thự đầu tiên đang được công nhân sửa chữa.
Bạch Diệc Phi âm thầm nghĩ, cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, còn không có ai nhắc đến nữa.
Lúc này, ông cụ chỉ sang một con đường đá khác và nói: “Đi bên này”.
Bọn họ đi theo con đường này để đến biệt thự số .
Dãy biệt thự thứ cũng giống như dãy đầu tiên, nhưng sau khi Bạch Diệc Phi bước vào mới phát hiện, trang trí của dãy này thô sơ đơn giản hơn nhiều.
Anh cũng phát hiện ở đây có một thứ mùi nhàn nhạt, ngửi vào có thể khiến người ta bình tĩnh lại.
Ông cụ đưa hai người đến bên ngoài một gian phòng, gõ cửa trước, bên trong truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Vào đi!”
Ông cụ quay đầu lại nói với Bạch Diệc Phi và Bạch Vân Bằng: “Đi vào đi, tôi không vào theo nữa”.
Bạch Vân Bằng gật đầu, nghiêng người về phía ông cụ và nói: “Làm phiền dượng rồi!”
...
Cửa vừa được đẩy ra thì Bạch Diệc Phi khẽ cau mày, đây là một căn phòng rất lớn, giống như phòng họp, ở giữa có một chiếc bàn to, có hai chậu cây lớn ở hai bên, trông đơn giản mà sang trọng.
Xung quanh chiếc bàn đó là một đám người già.
Những người này chính là mấy ông già bị Bạch Diệc Phi đánh, còn có một người đàn ông trung niên có vẻ cùng tuổi với Bạch Vân Bằng mà anh không quen biết.
Bạch Vân Bằng gọi từng người một: “Bác hai, chú , bố, cậu ba, chú năm...”