Người đàn ông đầu quấn khăn thở dài, lắc đầu nói: “Ông Phi, xin lỗi, chúng tôi không nhận tiền của ông được rồi…”
Nói xong, gã lấy một chiếc vali bằng da ra, đặt trước mặt ông Phi.
“Chê ít?”, ông Phi ngước mắt hỏi.
Người đàn ông đầu quấn khăn lắc đầu: “Không phải, ông Phi, chuyện của nhà họ Bạch, cho dù không đưa tiền chúng tôi cũng cố hết sức mà làm, nhưng mà…”
“Chúng tôi đã phái ra sát thủ top đầu nhưng toàn bộ đều mất tích, hơn nữa còn không truyền bất kỳ tin tức gì về. Tôi đoán rằng mục tiêu có cao thủ bên người, cho dù chúng tôi có phái nhiều sát thủ hơn nữa cũng…”
Ông Phi gật đầu nói: “Đúng là có cao thủ bảo vệ cô ta”.
“Cấp bậc thế nào?”, người đàn ông đầu quấn khăn kinh hãi, lập tức hỏi.
Ông Phi lạnh lùng đáp: “Cấp ”.
“Cái gì?”, gã đàn ông đứng phắt từ sô pha dậy, vẻ mặt thay đổi: “Ông Phi, ông biết mục tiêu có cao thủ bậc đó bên cạnh mà còn để chúng tôi đi, như vậy khác nào đang trêu đùa chúng tôi?”
Vẻ mặt những người khác cũng đều thay đổi.
Ông Phi thấy vậy thì cười lạnh: “Hốt hoảng cái gì?”
“Tên cao thủ đấy còn phải gọi tôi là cậu đấy”.
Nghe vậy, gã đàn ông đầu quấn khăn thở phào, ngồi lại xuống: “Làm tôi sợ chết đi được, may mà là thân thích của ông, nếu không đắc tội với cao thủ cấp một thì đám người chúng tôi coi như xong rồi”.
Ông Phi lại cười lạnh: “Nhưng hắn chưa chắc đã nể mặt ông cậu này”.
“Cái gì?”, người đàn ông đầu quấn khăn lại hãi.
Ông Phi cười một cách kỳ dị: “Bởi vì mục tiêu là vợ của hắn”.
“Đậu!”, người đàn ông đầu quấn khăn bị ông Phi dọa cho sợ phát khóc: “Ông Phi, ông đùa gì vậy? Giết vợ của một cao thủ cấp một thì khác nào tìm chết”.
Ông Phi đứng dậy, cười nhạt: “Cậu nói đúng, quả thực là tìm chết nhưng… không phải chỉ có thế”.
“Ông có ý gì?”, người đàn ông đầu quấn khăn hỏi ông Phi, vừa nghi hoặc vừa cảnh giác. Gã cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Quả đúng như vậy, ông Phi cười lạnh nói: “Hắn không ngu, rất nhanh sẽ tra ra các cậu, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ đến tìm các cậu”.
Người đàn ông đầu quấn khăn tức giận: “Ông Phi, chúng ta không thù không oán, tại sao ông lại hại chúng tôi?”
Ông Phi cười gằn: “Cũng chẳng phải hại, cùng lắm chỉ là lợi dụng các cậu, dù sao hắn đến tìm các cậu thì chẳng phải vợ hắn không còn ai bảo vệ nữa à?”
“Ông!”, người đàn ông đầu quấn khăn đập bàn đứng dậy.
Những người khác cũng đứng lên theo, hằm hằm nhìn ông Phi.
“Ông đúng là quá đáng!”, người đàn ông đầu quấn khăn tức giận gào lên: “Chúng tôi trêu chọc gì đến ông mà ông lại muốn hại chúng tôi như vậy?”
Ông Phi nhìn đám sát thủ dường như muốn động thủ thì cười khẩy: “Sao nào? Muốn ra tay với tôi?”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngây ra.
Ông Phi là người nhà họ Bạch, bọn họ… thực sự không dám dây vào.
Người đàn ông đầu quấn khăn tức giận nhìn ông ta, nắm chặt tay đến nổi đầy gân xanh nhưng lại không thể ra tay.
Ông Phi cười nói: “Tôi dám đến đây tức là không sợ các người, bây giờ tôi đã nói thẳng ra rồi thì tôi sẽ nói rõ hơn một chút”.
“Vợ Bạch Diệc Phi chính là vảy ngược của hắn, mặc dù không ra tay thành công nhưng hắn nhất định sẽ tra đến cùng, càng sẽ không bỏ qua cho các người, vì thế hắn nhất định sẽ đến”.
“Còn về các người, thật ra không cần liều mạng với hắn mà chỉ cần kéo dài thời gian là được, chỉ cần kéo được nửa tiếng thì triệu này vẫn sẽ là của các người”.
Ông Phi vừa nói vừa chỉ chiếc va li.
“Cớ gì chúng tôi phải mặc hắn chém giết?”, người đàn ông đầu quấn khăn tức giận nói.
Ông Phi cười nhạt: “Với tính cách của Bạch Diệc Phi thì hắn sẽ không giết người bừa bãi, hơn nữa hắn rất thiếu quyết đoán, chỉ cần các người tỏ ra yếu thế trước mặt hắn thì hắn sẽ thấy các người đáng thương mà bỏ qua cho các người”.
“Chuyện này…”, người đàn ông đầu quấn khăn nửa tin nửa ngờ.
Ôn Phi lại nói tiếp: “Các cậu yên tâm đi, chúng tôi sẽ luôn giám sát tình hình, chỉ cần các người kéo dài thời gian theo lời chúng tôi, nếu xảy ra vẫn đề thì chúng tôi sẽ hỗ trợ”.
Nhưng ông ta vừa nói xong thì ngoài cửa đã vang lên tiếng kêu thảm thiết.
“A!”
Nghe tiếng kêu gào, tất cả mọi người đều ngây ra, ngay cả ông Phi biểu cảm cũng thay đổi.
“Hắn đến rồi!”
…
Trong bãi đỗ xe của khách sạn Khoái Tiệp.
Hai người đang ngồi trong một chiếc xe ô tô Trường An không quá bắt mắt.
Một ông lão tóc bạc cùng một người đàn ông trung niên.
Ông lão tóc bạc nói với người đàn ông trung niên: “Ông cố, nếu người đó thực sự ở bên cạnh Bạch Diệc Phi…”
Người được ông lão tóc bạc gọi là ông cố chính là người đàn ông được gọi là chú hai trong miệng đám lão già nhà họ Bạch.
“Cho dù thật sự là hắn thì cũng không cần lo lắng”, ông cố hờ hững nói: “Hắn sẽ không giết tôi, mà tôi sẽ cố gắng ngăn trở hắn, nhiều nhất là phút, phút đã đủ để ông giết Lý Tuyết, đồng thời cướp con cháu nhà họ Bạch về”.
Ông lão tóc bạc vẫn không yên tâm: “Vậy Bạch Diệc Phi thì sao? Nếu cậu ta ở trong khách sạn…”
“Không thể nào”, ông cố khẽ lắc đầu, nói: “Nhược điểm của mình bị người khác biết được thì chỉ có nước bị người ta khống chế”.
“Mà điểm yếu của Bạch Diệc Phi chính là vợ của cậu ta”.
“Tôi biết chuyện này đều do đứa nhóc Bạch Khiếu kia sắp xếp, nó quả thực rất khá, nếu nó vẫn còn khỏe mạnh thì nó mới là người kế thừa thích hợp nhất của nhà họ Bạch”.
“Nhưng đáng giếc, Bạch Khiếu muốn chúng ta hoàn toàn lật mặt với Bạch Diệc Phi thì thế này vẫn chưa đủ”.
“Bởi vì chúng ta nắm được con của Bạch Diệc Phi trong tay”, ông cố tự tin cười: “Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng chỉ có thể nghe theo chúng ta”.
“Đến khi đứa trẻ lớn lên thì chúng ta cũng đã về với đất rồi. Đến lúc đó chỉ cần cậu ta tiếp tục dẫn dắt nhà họ Bạch phát triển thì có hận chúng ta cũng chẳng sao”.
Ông lão tóc trắng nghe vậy thì hiểu ra: “Ông cố nói phải, ông đã phải lo nghĩ nhiều rồi”.
“Reng, reng, reng…”
Chuông điện thoại của ông lão tóc trắng vang lên, ông ta vội nghe điện thoại.
“Đến rồi!”
Sau khi cúp điện thoại, ông lão tóc trắng nói: “A Phi gọi điện đến”.
Ông cố gật đầu nói: “Tôi vào thu hút đám người trước, ông nắm chắc thời gian”.
“Vâng”.
…
phút sau.
“Rầm!”
“Lách cách!”
Hai âm thanh lớn vang lên từ tòa nhà cao tầng. Ông lão tóc trắng ngồi trong xe nhìn thấy hai bóng người nhảy ra từ cửa sổ trên tầng.
Hai bóng người sau khi nhảy vài cái thì dần dần đi xa rồi mất hút.
Ông lão tóc trắng biết đã đến lúc ra tay rồi, vì thế ông ta mau chóng cầm một con dao nhỏ, xuống xe rồi từng bước đi vào khách sạn.
…
Ông cố đã dẫn Tân Thu đi rồi.
Bọn họ dừng lại trên đỉnh một toà nhà cao ốc.
Khi ông ta đứng vững, quay đầu lại nhìn thì đã thấy Tân Thu đứng ngay sau mình.
Ông cố nhìn ông ta, đột nhiên ra vẻ rất kinh ngạc: “Chú Thu?”
Tân Thu cũng làm ra vẻ bây giờ mới biết là ông ta, cười nói: “Tiểu Bạch đấy à”.
Ông cố còn chưa nói gì thì Tân Thu đã lên tiếng: “Tiểu Bạch, bỏ cuộc đi”.
“Chú Thu nói vậy là có ý gì?”, ông cố tỏ vẻ không hiểu.
Tân Thu không nói gì nữa mà chỉ yên lặng nhìn ông ta.
Ông cố thấy vậy thì không bình tĩnh nổi nữa, sau khi im lặng một lúc lâu thì ông ta bật cười: “Thật làm người ta bất ngờ, không ngờ chú lại làm vệ sĩ cho Bạch Diệc Phi”.
Người đàn ông đầu quấn khăn thở dài, lắc đầu nói: “Ông Phi, xin lỗi, chúng tôi không nhận tiền của ông được rồi…”
Nói xong, gã lấy một chiếc vali bằng da ra, đặt trước mặt ông Phi.
“Chê ít?”, ông Phi ngước mắt hỏi.
Người đàn ông đầu quấn khăn lắc đầu: “Không phải, ông Phi, chuyện của nhà họ Bạch, cho dù không đưa tiền chúng tôi cũng cố hết sức mà làm, nhưng mà…”
“Chúng tôi đã phái ra sát thủ top đầu nhưng toàn bộ đều mất tích, hơn nữa còn không truyền bất kỳ tin tức gì về. Tôi đoán rằng mục tiêu có cao thủ bên người, cho dù chúng tôi có phái nhiều sát thủ hơn nữa cũng…”
Ông Phi gật đầu nói: “Đúng là có cao thủ bảo vệ cô ta”.
“Cấp bậc thế nào?”, người đàn ông đầu quấn khăn kinh hãi, lập tức hỏi.
Ông Phi lạnh lùng đáp: “Cấp ”.
“Cái gì?”, gã đàn ông đứng phắt từ sô pha dậy, vẻ mặt thay đổi: “Ông Phi, ông biết mục tiêu có cao thủ bậc đó bên cạnh mà còn để chúng tôi đi, như vậy khác nào đang trêu đùa chúng tôi?”
Vẻ mặt những người khác cũng đều thay đổi.
Ông Phi thấy vậy thì cười lạnh: “Hốt hoảng cái gì?”
“Tên cao thủ đấy còn phải gọi tôi là cậu đấy”.
Nghe vậy, gã đàn ông đầu quấn khăn thở phào, ngồi lại xuống: “Làm tôi sợ chết đi được, may mà là thân thích của ông, nếu không đắc tội với cao thủ cấp một thì đám người chúng tôi coi như xong rồi”.
Ông Phi lại cười lạnh: “Nhưng hắn chưa chắc đã nể mặt ông cậu này”.
“Cái gì?”, người đàn ông đầu quấn khăn lại hãi.
Ông Phi cười một cách kỳ dị: “Bởi vì mục tiêu là vợ của hắn”.
“Đậu!”, người đàn ông đầu quấn khăn bị ông Phi dọa cho sợ phát khóc: “Ông Phi, ông đùa gì vậy? Giết vợ của một cao thủ cấp một thì khác nào tìm chết”.
Ông Phi đứng dậy, cười nhạt: “Cậu nói đúng, quả thực là tìm chết nhưng… không phải chỉ có thế”.
“Ông có ý gì?”, người đàn ông đầu quấn khăn hỏi ông Phi, vừa nghi hoặc vừa cảnh giác. Gã cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Quả đúng như vậy, ông Phi cười lạnh nói: “Hắn không ngu, rất nhanh sẽ tra ra các cậu, đến lúc đó bọn họ nhất định sẽ đến tìm các cậu”.
Người đàn ông đầu quấn khăn tức giận: “Ông Phi, chúng ta không thù không oán, tại sao ông lại hại chúng tôi?”
Ông Phi cười gằn: “Cũng chẳng phải hại, cùng lắm chỉ là lợi dụng các cậu, dù sao hắn đến tìm các cậu thì chẳng phải vợ hắn không còn ai bảo vệ nữa à?”
“Ông!”, người đàn ông đầu quấn khăn đập bàn đứng dậy.
Những người khác cũng đứng lên theo, hằm hằm nhìn ông Phi.
“Ông đúng là quá đáng!”, người đàn ông đầu quấn khăn tức giận gào lên: “Chúng tôi trêu chọc gì đến ông mà ông lại muốn hại chúng tôi như vậy?”
Ông Phi nhìn đám sát thủ dường như muốn động thủ thì cười khẩy: “Sao nào? Muốn ra tay với tôi?”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngây ra.
Ông Phi là người nhà họ Bạch, bọn họ… thực sự không dám dây vào.
Người đàn ông đầu quấn khăn tức giận nhìn ông ta, nắm chặt tay đến nổi đầy gân xanh nhưng lại không thể ra tay.
Ông Phi cười nói: “Tôi dám đến đây tức là không sợ các người, bây giờ tôi đã nói thẳng ra rồi thì tôi sẽ nói rõ hơn một chút”.
“Vợ Bạch Diệc Phi chính là vảy ngược của hắn, mặc dù không ra tay thành công nhưng hắn nhất định sẽ tra đến cùng, càng sẽ không bỏ qua cho các người, vì thế hắn nhất định sẽ đến”.
“Còn về các người, thật ra không cần liều mạng với hắn mà chỉ cần kéo dài thời gian là được, chỉ cần kéo được nửa tiếng thì triệu này vẫn sẽ là của các người”.
Ông Phi vừa nói vừa chỉ chiếc va li.
“Cớ gì chúng tôi phải mặc hắn chém giết?”, người đàn ông đầu quấn khăn tức giận nói.
Ông Phi cười nhạt: “Với tính cách của Bạch Diệc Phi thì hắn sẽ không giết người bừa bãi, hơn nữa hắn rất thiếu quyết đoán, chỉ cần các người tỏ ra yếu thế trước mặt hắn thì hắn sẽ thấy các người đáng thương mà bỏ qua cho các người”.
“Chuyện này…”, người đàn ông đầu quấn khăn nửa tin nửa ngờ.
Ôn Phi lại nói tiếp: “Các cậu yên tâm đi, chúng tôi sẽ luôn giám sát tình hình, chỉ cần các người kéo dài thời gian theo lời chúng tôi, nếu xảy ra vẫn đề thì chúng tôi sẽ hỗ trợ”.
Nhưng ông ta vừa nói xong thì ngoài cửa đã vang lên tiếng kêu thảm thiết.
“A!”
Nghe tiếng kêu gào, tất cả mọi người đều ngây ra, ngay cả ông Phi biểu cảm cũng thay đổi.
“Hắn đến rồi!”
…
Trong bãi đỗ xe của khách sạn Khoái Tiệp.
Hai người đang ngồi trong một chiếc xe ô tô Trường An không quá bắt mắt.
Một ông lão tóc bạc cùng một người đàn ông trung niên.
Ông lão tóc bạc nói với người đàn ông trung niên: “Ông cố, nếu người đó thực sự ở bên cạnh Bạch Diệc Phi…”
Người được ông lão tóc bạc gọi là ông cố chính là người đàn ông được gọi là chú hai trong miệng đám lão già nhà họ Bạch.
“Cho dù thật sự là hắn thì cũng không cần lo lắng”, ông cố hờ hững nói: “Hắn sẽ không giết tôi, mà tôi sẽ cố gắng ngăn trở hắn, nhiều nhất là phút, phút đã đủ để ông giết Lý Tuyết, đồng thời cướp con cháu nhà họ Bạch về”.
Ông lão tóc bạc vẫn không yên tâm: “Vậy Bạch Diệc Phi thì sao? Nếu cậu ta ở trong khách sạn…”
“Không thể nào”, ông cố khẽ lắc đầu, nói: “Nhược điểm của mình bị người khác biết được thì chỉ có nước bị người ta khống chế”.
“Mà điểm yếu của Bạch Diệc Phi chính là vợ của cậu ta”.
“Tôi biết chuyện này đều do đứa nhóc Bạch Khiếu kia sắp xếp, nó quả thực rất khá, nếu nó vẫn còn khỏe mạnh thì nó mới là người kế thừa thích hợp nhất của nhà họ Bạch”.
“Nhưng đáng giếc, Bạch Khiếu muốn chúng ta hoàn toàn lật mặt với Bạch Diệc Phi thì thế này vẫn chưa đủ”.
“Bởi vì chúng ta nắm được con của Bạch Diệc Phi trong tay”, ông cố tự tin cười: “Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng chỉ có thể nghe theo chúng ta”.
“Đến khi đứa trẻ lớn lên thì chúng ta cũng đã về với đất rồi. Đến lúc đó chỉ cần cậu ta tiếp tục dẫn dắt nhà họ Bạch phát triển thì có hận chúng ta cũng chẳng sao”.
Ông lão tóc trắng nghe vậy thì hiểu ra: “Ông cố nói phải, ông đã phải lo nghĩ nhiều rồi”.
“Reng, reng, reng…”
Chuông điện thoại của ông lão tóc trắng vang lên, ông ta vội nghe điện thoại.
“Đến rồi!”
Sau khi cúp điện thoại, ông lão tóc trắng nói: “A Phi gọi điện đến”.
Ông cố gật đầu nói: “Tôi vào thu hút đám người trước, ông nắm chắc thời gian”.
“Vâng”.
…
phút sau.
“Rầm!”
“Lách cách!”
Hai âm thanh lớn vang lên từ tòa nhà cao tầng. Ông lão tóc trắng ngồi trong xe nhìn thấy hai bóng người nhảy ra từ cửa sổ trên tầng.
Hai bóng người sau khi nhảy vài cái thì dần dần đi xa rồi mất hút.
Ông lão tóc trắng biết đã đến lúc ra tay rồi, vì thế ông ta mau chóng cầm một con dao nhỏ, xuống xe rồi từng bước đi vào khách sạn.
…
Ông cố đã dẫn Tân Thu đi rồi.
Bọn họ dừng lại trên đỉnh một toà nhà cao ốc.
Khi ông ta đứng vững, quay đầu lại nhìn thì đã thấy Tân Thu đứng ngay sau mình.
Ông cố nhìn ông ta, đột nhiên ra vẻ rất kinh ngạc: “Chú Thu?”
Tân Thu cũng làm ra vẻ bây giờ mới biết là ông ta, cười nói: “Tiểu Bạch đấy à”.
Ông cố còn chưa nói gì thì Tân Thu đã lên tiếng: “Tiểu Bạch, bỏ cuộc đi”.
“Chú Thu nói vậy là có ý gì?”, ông cố tỏ vẻ không hiểu.
Tân Thu không nói gì nữa mà chỉ yên lặng nhìn ông ta.
Ông cố thấy vậy thì không bình tĩnh nổi nữa, sau khi im lặng một lúc lâu thì ông ta bật cười: “Thật làm người ta bất ngờ, không ngờ chú lại làm vệ sĩ cho Bạch Diệc Phi”.
- ------------------