Chỉ có điều, người con trai đó không muốn tha cho đám Bạch Diệc Phi mà lên trước hai bước để chặn lại.
“Có phải các người điếc không?”, người con trai nhìn Bạch Vân Bằng và Bạch Diệc Phi một lượt, sau đó nói với giọng khinh bỉ: “Mau lái xe ra chỗ khác cho tôi, nếu không thì tôi sẽ đập nát xe của các người”.
Nghe thấy vậy, Bạch Vân Bằng và Bạch Diệc Phi đều chau mày lại.
Tiếp đó, một cô gái trang điểm đậm, mặc bộ lễ phục màu be bước đến. Cô ta níu chặt tay người con trai kia rồi cười mỉa, nói: “Các người có nhầm không đấy? Lái xe như này mà cũng đến tham dự lễ cưới hả?”
Bạch Diệc Phi dường như định nói gì nhưng Bạch Vân Bằng lên tiếng trước: “Ngày vui, đừng gây phiền phức với người khác”.
Thấy thế nên Bạch Diệc Phi cũng không nói thêm gì nữa.
Hai người định phớt lờ hai người này rồi đi vào bên trong khách sạn. Nhưng người con trai lại một lần nữa giơ tay ra ngăn lại: “Mẹ kiếp! Các người dám phớt lờ tôi hả? Có biết ông đây là ai không?”
Lúc này Bạch Vân Bằng không thể nhịn được nữa. Ông lạnh lùng nhìn hắn, quát: “Cút ra!”
Bạch Vân Bằng là gia chủ của nhà họ Bạch mười mấy năm, cộng với thực lực gần đến cao thủ cấp nên khí thế này khiến người bình thường không chịu được.
Người con trai kia lập tức sợ hãi run rẩy rồi lùi về sau một bước.
Bạch Vân Bằng và Bạch Diệc Phi đi vòng qua hắn rồi đi vào bên trong.
Người con gái kia kéo người con trai, hỏi: “Anh làm sao thế?”
Người con trai lập tức định thần lại rồi phẫn nộ mắng: “Mẹ nhà nó chứ!”
“Hai kẻ rác rưởi kia lại dám trừng mắt với anh”.
“Xem ông đây gọi người đến đập nát xe của hắn đây”.
Cô gái kia thấy vậy thì cũng gật đầu nói: “Đúng rồi đấy! Loại xe như này nên đập”.
Vì thế, hai mươi phút sau, hơn chục tên xã hội đen cầm gậy chạy đến.
Người con trai chỉ vào xe của Bạch Vân Bằng, nói: “Đập chiếc xe này cho tao! Đập cật lực vào!”
Đám xã hội đen lập tức cầm gậy trong tay rồi đập bốp bốp lên xe. Xe của Bạch Vân Bằng bị đập tan tành hết cả.
Động tĩnh này quá lớn, hơn nữa hôm nay là hôn lễ của Tùng Vưu Minh, ai đến tham dự cũng đều là nhân vật lớn. Vì vậy, không bao lâu đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Những nhân vật lớn đều không có động thái gì nhưng người bên cạnh họ thì đều lên trước nghe ngóng tình hình. Không khí xung quanh đều vô cùng náo nhiệt.
“Chuyện gì vậy?”
“Chiếc xe cũ nát này chiếm mất chỗ của cậu Vương”.
“Cậu chủ Vương là ai?”
“Cậu chủ Vương mà anh cũng không biết à? Là em trai của thư ký của cậu hai nhà họ Tùng đấy”.
“Lai lịch không nhỏ đâu”.
“Chẳng phải chủ xe này không ở đây sao? Lần này có kịch hay xem rồi”.
“Là sao?”
“Chiếc xe cũ này thì có gì đáng xem chứ?”
“Người anh em! Nói cho anh biết, chiếc xe này không tầm thường đâu”.
Có một số người đã nhận ra chủ nhân chiếc xe này là ai?
Lúc này, bảo vệ của khách sạn Kim Hào cũng chạy ra. Đội trưởng bảo vệ trông cao to, chạy đến cười nói: “Cậu chủ Vương! Cậu sao thế ạ? Có chuyện gì sao?”
Cậu chủ Vương không đáp lời mà cô gái bên cạnh hắn lên tiếng: “Bảo vệ các người làm việc kiểu gì vậy? Lúc này mà bãi đỗ xe lại cho chiếc xe này vào? Cướp cả vị trí của tôi, anh nói xem có nên đập chiếc xe này không?”
Đội trưởng bảo vệ liền cười gật đầu nói: “Vâng! Đúng là nên đập ạ!”
Nhưng lúc hắn nhìn thấy biển số xe của chiếc xe bị đập thì sắc mặt biến đổi.
“Ôi… Xe này không đập được, không thể đập được”.
Nhưng lúc này hắn nói cũng vô dụng bởi vì xe cũng bị đập nát rồi.
Cậu chủ Vương thấy thế thì khinh bỉ, hừ lạnh một tiếng nói: “Một chiếc xe ghẻ thì có gì mà không đập được? Không những tôi phải đập nó mà tôi còn phải ném nó vào bãi rác nữa”.
Đội trưởng bảo vệ với vẻ mặt khổ sở, nói: “Cậu chủ Vương! Cậu… Cậu… Gây họa lớn rồi”.
Cậu chủ Vương liền khinh bỉ, nói: “Chẳng qua cũng chỉ đập cái xe ghẻ thôi mà? Có thể gây họa gì chứ?”
Đội trưởng bảo vệ như muốn tự tử, nói: “Cậu chủ Vương ơi! Chủ nhân của chiếc xe này không đắc tội được đâu”.
“Có gì mà không đắc tội được?”, cậu chủ Vương nói với vẻ mặt kiêu ngạo.
Cô gái bên cạnh cũng phụ họa vào: “Đúng thế! Đập thì đã đập rồi. Hơn nữa, có gì mà chúng tôi không đắc tội được?”
Đội trưởng kia chỉ nhìn với vẻ mặt lo lắng và sốt ruột.
Cậu chủ Vương không thèm để ý đến họ mà dẫn cô gái kia đi vào trong khách sạn. Trước khi đi hắn còn nói: “Đám không biết gì”.
…
Còn Bạch Vân Bằng và Bạch Diệc Phi khi vào trong khách sạn thì không hề biết chuyện xảy ra ở bên ngoài.
Vừa vào đến cửa thì đã có người gọi: “Anh Bạch!”
Hai người nhìn về phía có giọng nói đó thì thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ vest từ thang máy bước ra, trên ngực còn cài hoa nhỏ nữa.
Ông ta vẻ mặt vui mừng đi tới, gọi: “Anh Bạch!”
Bạch Vân Bằng thấy thế thì bắt tay ông ta, cười đáp: “Anh Tùng!”
Tiếp đó, Bạch Vân Bằng giới thiệu với Bạch Diệc Phi: “Đây là ông hai nhà họ Tùng, Tùng Thảo Tân”.
“Cháu chào bác”, Bạch Diệc Phi chào một tiếng.
Tùng Thảo Tân cười rạng rỡ, nói: “Ha ha! Tốt quá đi! Từ lâu tôi đã nghe danh của Bạch Diệc Phi rồi, hôm nay cuối cùng cũng được gặp”.
Câu nói này khiến Bạch Diệc Phi kinh ngạc.
Anh đã giết Tùng Vưu Duy, nhà họ Tùng nên có ý thù hận anh mới đúng. Nhưng sao Tùng Thảo Tân không những không hận anh mà còn khen anh và nhiệt tình như vậy?
Điều này khiến Bạch Diệc Phi thấy xấu hổ.
Sau khi nói mấy lời khách khí, Tùng Thảo Tân liền nói: “Anh Bạch! Cháu Phi! Tôi còn đang bận chút, tạm thời không thể tiếp đón hai người được. Hai người vào trong ngồi đi…”.
Tùng Thảo Tân là bố của Tùng Vưu Minh, trong ngày hôn lễ thì tất nhiên những người làm cha mẹ phải bận tiếp khách rồi.
Bạch Vân Bằng thể hiện sự thông cảm, cười gật đầu nói: “Vậy chúng tôi vào trong trước nha”.
Đợi sau khi vào thang máy, Bạch Vân Bằng mới nói với Bạch Diệc Phi: “Tùng Vưu Minh là con trai của Tùng Thảo Tân, Tùng Lệ Tư là con gái của ông ấy, em trai ruột của ông ấy là Tùng Thảo Giác”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì liền hiểu được.
Hóa ra nhà họ Bạch đã thương lượng hết cả rồi. Chính là để mình cưới Tùng Lệ Tư, con gái của Tùng Thảo Tân. Chẳng trách mà ông ta lại nhiệt tình với mình thế.
Họ vào thang máy đi đến tầng cao nhất của khách sạn.
Trên tầng đã có đông khách, đều là những nhân vật có máu mặt. Họ nhìn thấy bố con Bạch Vân Bằng đến thì lập tức xúm lại.
Rất nhiều người xúm lại bên cạnh Bạch Vân Bằng rồi chào hỏi ông. Còn Bạch Diệc Phi rất ít khi lộ diện trước mặt những người này nên bị họ đẩy sang một bên.
Bạch Diệc Phi thấy cũng không sao cả, một mình đi lại rồi tùy ý lấy một ly sâm panh trên bàn, sau đó đi về nơi ít người.
Anh đi đến ban công ngoài trời, đứng trên tòa nhà cao sáu mươi tầng mà nhìn được cả nửa thủ đô.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền lại tiếng nói của một cô gái.
“Anh làm sao vậy?”
Bạch Diệc Phi nhìn lại thì phát hiện bên cạnh anh có một cô gái vô cùng xinh đẹp. Chỉ có điều cô ta sầm mặt nói với anh: “Anh không nhìn thấy ở đây buộc bóng bay sao?”
Nghe thấy vậy, Bạch Diệc Phi mới để ý trên ban công buộc một chùm bóng bay nhưng bóng đã xịt hơi và rơi xuống đất.
Cô gái hình như đang định cầm dây buộc lại nhưng bị Bạch Diệc Phi giẫm lên.
Bạch Diệc Phi có chút bất ngờ về ngoại hình của cô ta. Anh từng nhìn thấy rất nhiều người đẹp nhưng hiếm khi thấy ai đẹp như này, có lẽ có thể đẹp ngang với Lý Tuyết rồi.