Một Bước Lên Tiên

chương 963: tự đào hố chôn mình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở đây vẫn còn có nhiều ông lớn như thế, hắn ta có thể để cho tất cả mọi người ở đây biết được mối quan hệ giữa hắn ta và nhà họ Tùng.

“Biết đây là chỗ nào không?”, cậu chủ Vương tiếp tục chỉ vào Bạch Vân Bằng mắng: “Một tên nghèo kiết xác như ông mà cũng leo lên sảnh tiệc ở tầng thượng này à? Có biết sĩ diện là gì không?”

Hắn ta vừa nói xong thì tất cả mọi người có mặt ở đây đều giật mình kinh hãi.

“Đây là ai thế?”

“Ôi mẹ ơi, hắn ta lại dám nói như thế!”

“Mẹ kiếp, lá gan to thế cơ à?”

Tùng Thảo Tân lúc này mới chú ý đến sự có mặt của cậu chủ Vương, ông ta xoay người qua, hai mắt bắn ra lửa nhìn cậu chủ Vương, lúc ông ta đang định mắng cho cậu chủ Vương một trận thì bị Bạch Vân Bằng ngăn lại.

Bạch Vân Bằng nói: “Để tôi”.

Tùng Thảo Tân khẽ khựng lại, sau lại không nói thêm gì nữa.

Gương mặt Bạch Vân Bằng đanh lại hỏi: “Tại sao anh lại đập xe ô tô của tôi?”

Nghe thấy câu này, cậu chủ Vương bèn khinh khỉnh cười một cái: “Cái thứ xe cà tàng này của ông mà cũng dám gọi là ô tô?”

Nói xong hắn ta lại quay ra nói với Tùng Thảo Tân: “Ông hai, lúc tên khốn này đến thì chỉ lái một chiếc Trường An cũ rích, vừa nhìn là biết là ông ta trà trộn vào đây, ông hai mau đuổi ông ta ra ngoài đi, đừng làm hỏng buổi lễ thành hôn ngày hôm nay chứ!”

Chỉ có thể nói là, có lẽ cậu chủ Vương này xem phim quá nhiều nên mới cho rằng mấy buổi lễ thành hôn kiểu này thì ai cũng có thể trà trộn vào được, nhưng dù gì thì đây cũng là buổi tiệc do nhà họ Tùng tổ chức, yêu cầu cực kỳ cao, chỉ có những người nào có thiệp mời mới có thể đi vào.

Cậu chủ Vương hầu như đã bỏ qua điểm mấu chốt này, bởi vì hắn ta cũng là nhờ vào mối quan hệ của chị gái mình mới vào được đây, hắn ta không có thiệp mời, cho nên đương nhiên sẽ quên luôn việc này.

Mà Tùng Thảo Tân nghe thấy câu này xong thì rất muốn cho hắn ta một bạt tai chết luôn cho xong.

Chỉ là ông ta còn chưa kịp mở miệng, Bạch Vân Bằng đã hỏi trước: “Xe Trường An thì không phải là xe à?”

Bạn gái của cậu chủ Vương nghe thấy câu này cũng không khỏi bật cười châm chọc: “Cái xe cà tàng đó của ông cũng gọi là xe ô tô à? Ông không nhìn xem bên dưới kia đỗ toàn những ô tô hiệu gì? Ông cũng không biết ngượng mà lái cái xe đó của mình đến đây?”

“Cái xe cà tàng đó của ông lại còn chiếm mất chỗ đỗ xe của tôi, không đập xe ông thì còn đập xe ai?”

Cậu chủ Vương cười lạnh lùng: “Ông hai, vừa nhìn là biết ông ta vào đây là để quấy rối, mau đuổi ông ta ra ngoài đi!”

Nói xong hắn ta còn tự ý hét lên trước: “Bảo vệ! Bảo vệ đâu! Mau vào đây, kéo tên khốn kiếp này ra ngoài cho tôi!”

Đội trưởng đội an ninh chạy vào, anh ta sợ hãi đứng một chỗ liếc mắt nhìn cậu chủ Vương rồi lại nhìn sang Bạch Vân Bằng và Tùng Thảo Tân, không dám nói gì.

Cậu chủ Vương không phát hiện ra ánh mắt của đội trưởng đội an ninh, chỉ thấy anh ta không động đậy gì còn chỉ vào anh ta nói: “Anh làm sao thế? Sao lại không đuổi tên nghèo kiết xác này ra cho tôi?”

“Mau lên, tống cổ ông ta ra ngoài!”

Sắc mặt đội trưởng đội an ninh trắng bệch, lập bập nói: “Cậu chủ Vương, cái này… hôm nay là ngày vui, hay là đừng…”.

Lời của đội trưởng đội an ninh còn chưa nói xong, cậu chủ Vương đã ngắt lời anh ta: “Anh đừng có ngại nói, chính bởi vì hôm nay là ngày vui nên mới không thể để cho tên nghèo kiết xác này làm hỏng buổi hôn lễ này”.

“Mẹ kiếp đừng có đứng ngây ra đó nữa, còn không mau tống cổ ông ta ngoài đi!”

Bạn gái của cậu chủ Vương cũng hùa theo nói: “Cái anh này làm bảo vệ an ninh mà chẳng có tí hiểu biết gì vậy?”

Đội trưởng đội an ninh bị bọn họ nói đến mức không biết phải đáp lại thế nào.

Mà đúng vào lúc này, Tùng Thảo Tân đã bị cậu chủ Vương chọc cho tức đến mức không nhịn được nữa, bước lên trước một bước cho cậu chủ Vương một cái tát trời giáng.

“Bốp!”

“Ai da!”

Cậu chủ Vương kêu lên một tiếng, ôm lấy mặt mình có chút không tin nổi việc xảy ra: “Ông hai…”.

Chỉ là hắn ta còn chưa kịp nói hết, Tùng Thảo Tân lại đạp cho hắn ta một phát nữa khiến hắn ngã bò ra trên mặt đất.

Bạn gái của cậu chủ Vương bị cảnh này doạ cho sững sờ tại chỗ.

Cậu chủ Vương ngồi trên mặt đất ôm bụng vừa bị đạp trúng, ngạc nhiên không thôi hỏi: “Ông hai, ông đánh tôi làm gì?”

“Cái tên khốn kiếp này!”, Tùng Thảo Tân thở hồng học chỉ thẳng mặt cậu chủ Vương mắng: “Mắt chó của mày mù rồi à, không biết là ai mà đã dám chọc vào?”

Cậu chủ Vương nghe thấy câu này thì cực kỳ ngạc nhiên, hắn ta liếc mắt nhìn Bạch Vân Bằng nói: “Đó chẳng qua chỉ lái chiếc xe Trường An mà thôi, thế nào lại…”.

“Trường An?”, Tùng Thảo Tân hít sâu một hơi, bực bội hỏi: “Mẹ kiếp mày không biết người chủ xe là ai?”

Cậu chủ Vương dường như ý thức được có điều không đúng, lại hỏi một câu theo phản xạ: “Là… là ai?”

Câu trả lời này không cần phải đợi Tùng Thảo Tân nói ra, bởi vì những người xung quanh đã trả lời hộ rồi.

“Đó chính là xe của gia chủ nhà họ Bạch!”

“Người này cũng to gan gớm, lại dám đi khiêu khích gia chủ của nhà họ Bạch, lại còn đập xe của người ta nữa!”

Tùng Thảo Tân không nói gì, bởi vì ông ta đã tức đến nghẹn cả thở rồi, sau lại cho cậu chủ Vương đang vừa mới bò dậy thêm một cái tát nữa.

“Bốp!”

Mà khi cậu chủ Vương nghe thấy chữ gia chủ nhà họ Bạch thì sắc mặt cũng lập tức tái mét.

Tùng Thảo Tân vẫn chưa hả giân, lại cho hắn ta thêm vài cái tát nữa.

Cậu chủ Vương bị tát đến sưng vù cả mặt, khoé miệng còn rịn ra một vệt máu tươi, nhưng hắn ta không dám hó hé một câu nào nữa.

Lúc này, bên ngoài có người đi vào thông báo: “Ông hai, đội ngũ rước dâu đã đến rồi!”

Thấy vậy Bạch Vân Bằng bèn bước ra, tùm lấy cổ tay của Tùng Thảo Tân nói: “Anh Tùng, buổi hôn lễ vẫn quan trọng hơn”.

Tùng Thảo Tân nghe vậy mới dừng tay lại, thở gấp mấy lần rồi mới hét lên: “Lệ Tư ở đâu? Đội ngũ rước dâu đã về rồi, nó là người phụ trách tiếp đón lại chạy đi đâu rồi?”

Mọi người nghe thấy lời này liền vội vàng tìm Tùng Lệ Tư.

“Cô cả!”

“Cô cả ở đâu rồi?”

“Mau gọi điện thoại hỏi xem!”

Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, tất cả mọi người đều quay ra nhìn mới phát hiện tiếng chuông phát ra ở phía sân thượng.

Tùng Lệ Tư cầm điện thoại từ bên trong đi ra.

Bạch Diệc Phi đứng bên cạnh thấy vậy thì cực kỳ ngạc nhiên.

Mẹ nó! Người phụ nữ này lại chính là Tùng Lệ Tư, cô cả của nhà họ Tùng, nổi danh đẹp nhất thủ đô.

Chẳng trách tính khí lại khó chịu như thế!

Bạch Diệc Phi nghĩ đến thái độ lúc nãy của mình với cô ta không được tử tế cho lắm, nếu bị nhận ra thì sẽ khó mà tránh được rắc rối.

Cho nên Bạch Diệc Phi vội vàng đi ngược chiều với đám đông, đón thang máy đi thẳng xuống dưới.

Mà Bạch Vân Bằng lúc này đang đi tìm Bạch Diệc Phi khắp nơi: “Tên nhóc này lại đi đâu rồi?”

Bạch Diệc Phi vào trong thang máy đi xuống tầng dưới, kết quả lại gặp đội ngũ rước dâu đang đi vào nên chặn cứng ở trước cửa chính, Bạch Diệc Phi không thể đi ra được chỉ đành phải quay trở lại.

Vừa hay nhìn thấy có một khu vệ sinh bèn chui vào trong đó.

Nhưng Bạch Diệc Phi cảm thấy nếu anh cứ trốn trong nhà vệ sinh thế này thì cũng không phải cách hay, phải nghĩ cách nguỵ trang một chút.

Đúng vào lúc này, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai bước vào.

Bạch Diệc Phi nhìn trúng cái mũ và chiếc kính râm của anh ta.

“Người anh em, có bán mũ với kính không?”, Bạch Diệc Phi nhìn người nọ một hồi rồi hỏi một câu.

Người đàn ông nọ liếc mắt nhìn Bạch Diệc Phi rồi nói: “Không bán!”

Bạch Diệc Phi không muốn bỏ lỡ cơ hội: “Tôi trả tiền cho anh, giá gấp đôi hoặc gấp ba”.

“Có tiền là ngon à?”, người đàn ông nọ lạnh lùng hừ một tiếng: “Cho là có tiền thì muốn mua gì cũng được à? Tôi nói cho anh biết, tôi không thích, anh có tiền cũng vô dụng!”

“Năm trăm nghìn tệ!” Bạch Diệc Phi xoè năm ngón tay ra.

Người đàn ông nọ ngây ra một lúc, sau đó rất nhanh nhẹn tháo kính và mũ của mình ra: “Anh cầm kỹ nhé”.

Bạch Diệc Phi vươn tay nhận lấu, viết một tờ chi phiếu năm trăm nghìn tệ cho người nọ, người nọ sau khi nhận lấy thì vui vẻ rời đi.

Mặc dù dung năm trăm nghìn tệ để mua một chiếc mũ lưỡi chai và một cái kính mát thì quá đắt, nhưng hết cách, năm trăm nghìn tệ có thể miễn được một số rắc rối, tính ra thì cũng là đáng giá.

Bạch Diệc Phi đội mũ và đeo kính lên, nhưng kính này lại là kính cận nên Bạch Diệc Phi cảm thấy hơi chóng mặt, bèn cạy mắt kính bỏ đi, chỉ đeo mỗi gọng kính.

Anh đánh giá mình trong gương, miễn cưỡng cũng có chút khác với lúc nãy, nhưng lại nghĩ đến lúc nãy mình mặc đồ vest cũng đã bị Tùng Lệ Tư trông thấy rồi, cho nên bèn cởi bỏ áo ngoài chỉ mặc mỗi áo sơ mi trắng bên trong.

Giờ thì hoàn hảo rồi.

Bạch Diệc Phi đang định rời đi thì đúng vào lúc này, một người phụ nữ mặc váy cưới trắng xông vào, anh giật mình sửng sốt.

Đây không phải là Phương Nhiên à?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio