Bạch Diệc Phi trợn tròn mắt: "Tôi nói, cô không mặc quần áo mà không biết ngượng sao? Chẳng lẽ cô thật sự muốn trần truồng cả người à?"
"Tôi! Tôi không có!", Mặt Tùng Lệ Tư đỏ bừng bừng.
Bạch Diệc Phi chẳng thèm quan tâm cô ta mà đi vào trong sân rồi gõ cửa: "Xin hỏi, có ai không?"
Bây giờ trời cũng đã tối, những ngôi nhà trong thôn đều không sáng đèn, chắc hẳn tất cả mọi người đã ngủ rồi.
Bạch Diệc Phàm gõ cửa nhưng không có ai đáp, anh lại lên giọng hô: "Có người hay không?"
Cuối cùng, giọng nói của anh đã đánh thức chủ nhà đang ngủ, đèn trong phòng cũng bật sáng.
Một lúc sau, một ông lão chậm rãi mở cửa, giọng nói của ông ta có chút khản đặc hỏi: "Ai thế?"
Đợi ông lão đi ra ngoài, Bạch Diệc Phi mới có thể nhìn rõ mặt mày của ông ta, khuôn mặt với nhiều nếp nhăn, mái tóc đã bạc trắng, chắc cũng đã ngoài bảy mươi tuổi.
Bạch Diệc Phàm mặt không biến sắc nói: "Ông ơi, con tàu chúng cháu từ phía bắc đến đây thì không may gặp nạn trên biển, vất vả lắm mới vào được bờ, nhìn thấy ở đây có nhà nên chúng cháu muốn ngủ nhờ một đêm".
Tùng Lệ Tư liếc nhìn Bạch Diệc Phàm một cái, sau đó ghé vào sau lưng anh nói nhỏ: "Nếu không phải tôi đó, tôi cứ nghĩ là anh nói thật cơ đấy".
Bạch Diệc Phi không để ý đến cô ta mà mỉm cười nhìn ông lão trước mặt.
Ông lão nhìn Bạch Diệc Phi và Tùng Lệ Tư ở trên lưng, sau đó khẽ lắc đầu nói: "Thực xin lỗi, nhà chúng tôi không có phòng trống".
Bạch Diệc Phi thấy vậy, bất đắc dĩ nói: "Ông ơi, cho chúng cháu ở nhờ một đêm, ông yên tâm, chúng cháu không phải kẻ xấu, nếu không cháu trả tiền cho ông cung được".
“Chàng trai, nhà tôi thật sự không còn phòng, ở một nơi nghèo khó như thế này, có tiền cũng vô dụng", ông lão lại lắc đầu.
Mặc dù tiền ở phía nam và phía bắc có thể đổi, nhưng những nơi xa xôi hẻo lánh như thế này lấy đâu ra ngân hàng để đổi tiền, vì vậy tiền cũng vô dụng.
Bạch Diệc Phi cũng nghĩ đến điều này, vì vậy anh móc từ trong túi ra một tấm vàng lá: "Cái này đủ không, chắc là đủ rồi chứ?"
Thứ mà Bạch Diệc Phi không bao giờ thiếu chính là tiền và vàng, hơn nữa lúc anh ra ngoài thường mang theo một ít vàng để đề phòng bất trắc.
Sau khi ông lão cầm lấy tấm vàng lá rồi xem xét kỹ lưỡng lại còn cắn mấy cái kiểm tra, ngay sau đó ông lão liền đứng sang một bên cười nói: "Vậy thì vào đi, chật chội một chút cũng không sao".
Vốn người Nam Môn và người phía Bắc có lui tới làm ăn với nhau, người nước Hoa xuất hiện ở Nam Môn cũng không ít, cho nên những dân ở đây cũng không bài xích đối với người nước Hoa.
Bạch Diệc Phi và Tùng Lệ Tư đi vào sân.
Sau đó ông lão sắp xếp cho họ một căn phòng, trong phòng chỉ có một chiếc giường.
Hơn nữa căn phòng này rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể kê được một chiếc giường cùng với một lối đi nhỏ.
Bạch Diệc Phi lại bỏ ra một tấm vàng lá mua một bộ quần áo của phụ nữ, nhưng gian phòng nhỏ như vậy, làm sao có thể ngủ được?
Bạch Diệc Phi và Tùng Lệ Tư lặng lẽ nhìn nhau rồi trầm mặc không nói.
Sau một hồi trầm mặc, Tùng Lệ Tư nói với Bạch Diệc Phi: "Tôi muốn thay quần áo, anh ra ngoài trước đi".
Bạch Diệc Phi tự giác rời khỏi phòng.
Đến khi Tùng Lệ Tư hay xong quần áo, anh mới quay trở lại.
Chỉ có điều hai người đều đứng ở trong phòng ngơ ngác nhìn nhau.
Căn phòng nhỏ xíu lại chỉ có một cái giường, cũng không nằm xuống đất được, ngủ kiểu gì đây?
Trong đầu Tùng Lệ Tư chợt lóe lên một ý tưởng, cười nói với Bạch Diệc Phi: "Dù sao cũng chỉ có một cái giường, chúng ta ngủ cùng đi, sau này anh nhất định phải chịu trách nhiệm với tôi".
Bạch Diệc Phi nghe xong thì trợn mắt kinh ngạc, sau đó anh trực tiếp nằm xuống giường, nhắm mắt ngủ, còn nói: "Không cần sâu, cô ra sân ngủ mà ngủ".
“Anh!”, Tùng Lệ Tư trợn trừng mắt, chỉ tay vào Bạch Diệc Phi, nhưng Bạch Diệc Phi đã nhắm mắt lại rồi.
Tùng Lệ Tư trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi hồi lâu, thấy anh không đáp lại, cô ta cũng không muốn ngủ trong sân, nên đành phải thỏa hiệp.
Cô ta chỉ có thể chậm rãi rón rén nằm xuống giường, chiếc giường rất nhỏ, sau khi nằm xuống, cô ta chỉ cần hơi nhúc nhích liền chạm vào Bạch Diệc Phi.
Tùng Lệ Tư vô cùng khẩn trương, cô ta dường như muốn nói gì đó, nhưng đã nghe thấy tiếng Bạch Diệc Phi ngáy khò khò rồi.
Vì vậy, Tùng Lệ Tư không lên tiếng mà chỉ nhìn người đàn ông đang quay lưng về phía mình, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Bởi vì đây là lần đầu tiên cô ta ngủ chung với một người đàn ông.
...
Buổi sáng, khi Tùng Lệ Tư tỉnh dậy đã thấy trong phòng chỉ còn lại một mình cô ta.
Tùng Lệ Tư ngồi trên giường nghĩ về việc đêm qua cô ta ngủ chung giường với một người đàn ông, không phát hiện điều gì bất thường mới bước xuống giường ra khỏi phòng.
Trong sân có một cái bàn nhỏ có ba người ngồi, ngoài Bạch Diệc Phi cùng ông lão tối hôm qua còn có một cô gái trẻ xa lạ.
Sau khi trông thấy Tùng Lệ Tư, ông lão liền gọi Tùng Lệ Tư qua ăn sáng.
Bạch Diệc Phi không quá chú ý đến Tùng Lệ Tư, mà vừa ăn vừa hỏi rất nhiều chuyện, anh cũng đã nắm được khá khá chuyện ở đây.
Đây là một cái thôn nhỏ ven bờ biển phía tây nam của Nam Môn, cách trung tâm thành phố rất xa.
Bọn họ ở nơi xa xôi hẻo lánh, sống bằng nghề trồng trọt, nhưng không có kỹ thuật tiên tiến, sản lượng tạo ra không tốt cho nên thanh niên trai tráng trong làng đều lên thành phố làm thuê làm mướn.
Ông lão tự xưng là Thập Lỗ, ông ta có một trai một gái, con trai thì đi làm, còn con gái chính là cô gái ngồi ở bên cạnh kia, tên là Thập Vân.
Thập Vân cũng đã tuổi nhưng trông vẫn trẻ trung và dễ nhìn, Thập Lỗ cho biết gần đây thanh niên trong thôn thường đến cầu hôn nhưng cô ta không vừa mắt bất kỳ ai trong số họ.
Bởi vì những người này đến cầu hôn thậm chí còn không đạt được sức mạnh cấp , Thập Vân vô cùng coi thường bọn họ.
Ở Nam Môn tất cả mọi người đều phải tập võ, giống như những người ở nước Hoa đều phải đi học.
Chẳng trách toàn bộ người Nam Môn đều mạnh hơn người nước Hoa.
Ăn sáng xong, Bạch Diệc Phi hỏi: "Ông có thể dẫn bọn cháu lên thành phố không?"
Thập Lỗ nghe xong bối rối nói: "Đường lên thành phố rất xa đi bộ không tiện lắm, tôi thấy sắc mặt của vợ anh không được tốt lắm, cô ấy có thể không thể chịu đựng nổi đâu".
Bạch Diệc Phi nghe vậy vội vàng lắc đầu nói: "Cháu tự mình lên thành phố, cô ấy cũng không phải vợ của cháu mà chỉ là bạn bè bình thường thôi".
"Tôi sẽ đưa tiền cho ông để cô ấy ở lại đây, số tiền đó bao gồm tiền ăn ở và sinh hoạt của cô ấy, ngoài ra, cháu cũng sẽ trả thêm tiền cho ông để ông đưa cháu lên thành phố".
Nhưng Thập Lỗ không quan tâm đến chuyện này lắm, vẻ mặt ông ta tràn đầy ngạc nhiên nói: "Cô ấy không phải là vợ anh sao?"
“Không phải", Bạch Diệc Phi lắc đầu.
Tùng Lê Tư hờn dỗi trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi một cái.
Bạch Diệc Phi nói tiếp: "Cô ấy không phải, còn cháu..."
Bạch Diệc Phi đang định nói rằng anh đã có vợ, Thập Lỗ đã ngắt lời anh, vui vẻ nói: "Vậy thì tốt quá!"
“Hả?", Bạch Diệc Phi ngẩn ra.
Thập Vân - con gái của Thập Lỗ đang rửa bát, ông ta chỉ vào Thập Vân nói: "Anh thấy con gái tôi thế nào, vừa hay con gái tôi cũng chưa có bạn trai".
Bạch Diệc Phi lập tức trợn tròn mắt.
Thập Lỗ nghĩ rằng mặc dù người phía bắc không coi trọng võ công, nhưng điều kiện sống ở đó rất tốt, chỉ cần có tiền là có thể sống yên ổn cả đời.
Từ hôm qua đến sáng nay Bạch Diệc Phi hào phóng không thèm đếm xỉa đến số vàng ít ỏi kia, hẳn là loại người rất giàu có, nên sau khi biết Bạch Diệc Phi không phải là vợ chồng, ông ta liền muốn gả con gái cho anh.
Nhưng vừa mới dứt lời, ông ta đã bị Tùng Lệ Tư và Thập Vân kịch liệt phản đối.
"Không được!"
"Tôi không đồng ý!"
Bạch Diệc Phi vốn muốn nói mình đã có vợ con, nhưng bây giờ không cần nói, đối phương cũng không đồng ý, còn có cái gì để nói?
Thập Lỗ quay đầu lại liếc nhìn Tùng Lệ Tư, dù sao thì Tùng Lệ Tư cũng không phải là vợ của Bạch Diệc Phi, vậy tại sao lại phản đối?
Tùng Lệ Tư bị nhìn chằm chằm có chút ngại ngùng đang muốn giải thích, nhưng Thập Vân đang ở một bên trầm mặc nói: "Con không thích người yếu ớt!"
Bạch Diệc Phi: "..."
Tùng Lệ Tư: "..."
Bạch Diệc Phi và Tùng Lệ Tư không biết dùng vẻ mặt gì để diễn tả cảm xúc của mình.
Thập Vân không thèm để ý chỉ liếc nhìn Bạch Diệc Phi bằng ánh mắt chán ghét: "Bố, hôn sự của con bố không cần bận tâm, dù sao con cũng sẽ không gả cho một người đàn ông yếu hơn mình!"