Gã béo không cam tâm, nói với Bạch Diệc Phi: “Hừ, tao nghĩ mày chỉ may mắn thôi, tao không tin vận may của mày luôn tốt như thế, nào, tiếp tục đi”.
Trước mặt Bạch Diệc Phi là triệu chíp tiền thắng, số tiền này vẫn chưa đủ để gặp Bắc lão đại, vừa hay người đàn ông này giúp anh một tay, anh đương nhiên rất vui vẻ rồi.
Thế nên Bạch Diệc Phi đồng ý tiếp tục chơi.
Thấy vậy, người đẹp kia lại bắt đầu đặt viên xúc xắc vào cốc và bắt đầu lắc.
Khi đã lắc đủ rồi, cô ta một lần nữa đặt chiếc cốc trên bàn cười nói: “Nào, mọi người mua lớn hay mua nhỏ, nhanh chóng lên nào!”
Mà lần này, mọi người đến nghĩ cũng không cần nghĩ, đều đặt nhỏ.
Đã lần mở ra số lớn rồi, bọn họ cảm thấy lần này chắc chắn không thể là lớn được.
Gã béo cũng nghĩ như vậy, thế nên gã ta cũng mua nhỏ, đồng thời, vì muốn đoạt lại những gì đã mất, gã ta đặt rất nhiều tiền vào lần cược này, đặt triệu.
Sau khi đặt chíp gã ta còn cố ý nói với Bạch Diệc Phi: “Có giỏi thì mày tiếp tục mua lớn đi”.
Bạch Diệc Phi liếc nhìn gã béo, lộ ra một nụ cười đầy ẩn ý.
Bởi vì anh có chút kinh ngạc, dù gì cũng ván lớn rồi, nhưng anh cũng đã nghe rõ âm thanh bên trong, là lớn.
Mà tất cả mọi người trong bàn này đều đắc ý nhìn Bạch Diệc Phi, dù gì cũng không ai ngờ ván này vẫn là lớn.
Gã mập thấy Bạch Diệc Phi còn chưa quyết định thì hừ lạnh một tiếng: “Sao mày vẫn chưa đặt? Hừ, nếu mày có bản lĩnh thì tiếp tục đặt lớn, nếu ván này mày thắng thì sẽ kiếm được rất nhiều đấy”.
Di Trà thấy vậy cau mày, sau đó nhỏ giọng khuyên Bạch Diệc Phi: “Đừng kích động, gã ta đang cố tình khích bác anh”.
“Anh này, mong anh cẩn thận lựa chọn”, cô gái xinh đẹp kia thật lòng nhắc nhở.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì mỉm cười, sau đó đẩy hết số chip của mình đến ô lớn.
Nhìn thấy cảnh này, Di Trà và cô gái kia đều ngẩn ra.
Gã béo và những con bạc khác thì bật cười lớn.
“Ha ha... thằng này đúng là lợi hại!”
“Ha ha... con mẹ nó đúng là quá ngu rồi!”
“Thật sự tưởng rằng vận may của mình vẫn chưa dùng hết hay sao?”
“Đồ ngu! Chúng ta có thể thắng tiền rồi!”
“Ha ha...”
Bạch Diệc Phi không quan tâm đến những lời chế giễu này, chỉ nói với cô gái kia: “Mở đi”.
Cô gái thấy vậy thì không khỏi hỏi: “Anh này, anh chắc chắn chứ?”
Vừa nói xong, gã mập lập tức nói: “Này, nói rõ là đặt xong rút tay, cái này không thay đổi được đâu nhé”.
Bạch Diệc Phi nhìn gã mập nhàn nhạt nói: “Mở đi. Tôi không thay đổi”.
Di Trà ở bên cạnh cũng lo lắng không thôi, nhưng Bạch Diệc Phi căn bản không để ý đến anh ta.
Tiếp đó, cô gái đẹp kia mở cốc: “, điểm, lớn!”
Ngay sau khi kết quả được đưa ra, cô gái đó và Di Trà giật mình, há hốc miệng.
Gã béo và những con bạc khác cũng mở to mắt vì kinh ngạc.
Người phục vụ đứng ở bên cũng vậy. Nhưng hắn ta vẫn ngoan ngoãn đẩy hết số chip về phía Bạch Diệc Phi.
Đúng lúc này, gã mập hoàn hồn, chỉ vào Bạch Diệc Phi mà nói: “Đợi đã! Không thể nào, hắn ta nhất định đã ăn gian!”
Sắc mặt cô gái xinh đẹp kia khó coi nói: “Xúc xắc là do tôi lắc, anh lại nói là anh ta ăn gian?”
Gã mập sửng sốt, ngây người trong giây nát.
Sau đó cô ta lạnh giọng: “Ý của anh là, chính tôi là người ăn gian?”
“Không không không!”, gã mập bị dọa sợ, vội vã lắc đầu nói: “Không dám không dám!”
Đùa gì chứ, đây là địa bàn của Bắc lão đại, ai dám chất vấn hắn ta chứ?
Người đẹp kia không quan tâm đến gã mập, mà quay đầu nhìn vào Bạch Diệc Phi, đáng tiếc, Bạch Diệc Phi đội mũ đeo khẩu trang, cô ta cũng không thể nhìn ra dáng vẻ của anh.
“Vị khách này, vận may của anh đúng là tốt nhất trong những người tôi từng gặp”, cô ta cười nói.
Bạch Diệc Phi cũng cười nói: “Cũng bình thường thôi”.
Cô gái: “...”
Còn những người khác thì tức giận đến mức hận không thể bóp cổ Bạch Diệc Phi ngay lập tức.
Đây con mẹ nó là vận may gì thế? Rõ ràng là rất tốt mà.
Gã béo càng không phục, vỗ bàn mắng: “Tới đây, có bản lãnh thì đánh tiếp, tao không tin mày may mắn đến vậy!”
Nói xong, gã ta đẩy hết số chíp trên bàn về ô nhỏ, nói với Bạch Diệc Phi: “Nếu mày có giỏi thì tiếp tục đặt lớn, không mua thì mày là đồ hèn”.
Bạch Diệc Phi nhìn gã ta, anh không hiểu lắm về sòng bạc, thật ra anh muốn đổi một hình thức chơi khác, nhưng gã béo này cứ muốn gây rắc rối cho anh.
Vả lại, anh đương nhiên là ‘được’ rồi, sao lại bị người ta nói thành ‘không được’, như vậy chẳng phải rất có lỗi với hai đứa con của anh sao.
Vì vậy, anh tiếp tục đẩy đống chip lên ô lớn, và lần này, cô gái vẫn chưa bắt đầu lắc chiếc cốc xúc xắc.
Cô gái xinh đẹp kia thấy vậy lại nhắc nhở: “Vị khách này, đã mở ra ván lớn liên tiếp, anh chắc chắn vẫn đặt lớn chứ?”
Trên bàn cờ bạc, liên tiếp ván lớn xác suất đã rất nhỏ rồi, đừng nói đến ván.
Tuy nhiên, Bạch Diệc Phi không hề động lòng, gật đầu nói: “Chắc chắn”.
Di Trà đang đứng cạnh Bạch Diệc Phi cũng đành chịu, không nói gì nữa.
Cô gái kia cũng bất lực, không nói gì thêm mà lấy cốc bắt đầu lắc, sau đó lại đặt ở trên bàn.
Ngay sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, cô ta mở cốc ra.
“Lớn!”
“Vẫn là lớn? Sao có thể chứ?”
“Cái này...”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, lại là lớn, liên tiếp ván!
Đến cô gái cũng bị sốc, cô ta sững sờ nhìn kết quả trước mắt, không có phản ứng gì.
Di Trà ngơ ngác nhìn Bạch Diệc Phi, ngây ra tại chỗ.
Những người khác sau khi kinh ngạc thì nhìn Bạch Diệc Phi như yêu quái, thật sự là không thể tin được.
Bạch Diệc Phi lần này đã trực tiếp thắng được triệu!
Mà người phục vụ khi nãy, sắc mặt lúc này có chút tái nhợt, vừa nãy hắn ta còn nói thắng được triệu mới được gặp Bắc lão đại, nhưng bây giờ xem ra, Bạch Diệc Phi muốn thắng được số tiền đó xem ra là rất dễ dàng.
Người phục vụ nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói với người thẩm định: “Hay là chúng ta đi tìm Bắc lão đại?”
Người thẩm định nghĩ ngợi rồi nói: “Tạm thời không tìm, cứ xem thế nào đã”.
...
Thật ra ván này, Bạch Diệc Phi đã dùng chút thủ đoạn.
Trước mắt anh là người có cảnh giới cao nhất ở trong đây, sau khi tìm hiểu rõ về Minh Thành, anh cũng có những kiến thức khác nhau về ám kình, đó là anh có thể đưa ám kình ra khỏi cơ thể, chỉ là khoảng cách có hạn.
Nhưng khoảng cách này đã đủ để Bạch Diệc Phi hoạt động, vì vậy chỉ cần anh động một chút, là có thể điều khiển được xúc xắc.
“Còn tiếp tục không? Tôi có thể tiếp tục mua lớn”, Bạch Diệc Phi nói với gã béo.
Gã béo mặt mũi tối sầm, tất cả tiền của gã ta đã cược hết, làm gì còn mà tiếp tục chơi chứ.
Gã ta tức giận trừng mắt nhìn Bạch Diệc Phi, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Đợi sau khi ra ngoài, gã đá vào cột đèn đường với vẻ tức tối.
Đúng lúc này, có một đàn em chạy tới, rất cung kính hỏi gã: “Thất gia, hay là, chúng ta cứ giết thằng nhóc kia đi?”
“Ở địa bàn của Bắc lão đại, mày dám tùy tiện giết người à?”, gã béo hừ lạnh một tiếng.
Tên đàn em thấy vậy thì không dám nói nữa, kết quả gã béo lại nói: “Nhưng mà, đợi khi hắn ta ra ngoài, tìm vài người bên ngoài theo dõi hắn rồi ra tay!”
“Được!”, tên kia lập tức gật đầu đồng ý.
...
Bạch Diệc Phi không biết những chuyện ngoài này, mà anh thay đổi phương thức chơi trong sòng bạc, lại thắng thêm hai ván nữa, cộng thêm số tiền thắng lúc trước, tổng cộng đã có hơn triệu.
Người thẩm định và phục vụ kia đều sửng sốt, không bình tĩnh được nữa, lập tức nói: “Tôi đi tìm Bắc lão đại”.
Bạch Diệc Phi tiếp tục đặt cược, chỉ cần ván này thắng nữa thôi là anh đã có triệu rồi.