Bom mini lóe lên ánh sáng nhạt màu giữa không trung, trong mắt Nguyên Sơ, nó đang chầm chậm lao về phía của Hoắc Doãn.
Vài giây sau, nó sẽ lặng lẽ phát nổ, khiến phạm vi có bán kính mét quanh đó bị san bằng thành bình địa và khiến rất nhiều sinh vật tử vong.
Trong lòng dâng lên một dự cảm cực kỳ nguy hiểm, phản ứng đầu tiên của Hoắc Doãn không phải là né tránh quả bom mini, mà là xoay người lao về phía của Nguyên Sơ.
"Tiểu Sơ!" Thân hình cao lớn ôm chặt lấy Nguyên Sơ vào lòng, anh định chắn hết tổn thương thay cho cô.
Nguyên Sơ thoáng sững sờ, bởi vì dự báo được tương lai mà ánh mắt tan rã dần trở nên ngưng thực, chiếu rọi bóng dáng một người.
Gió ngừng thổi, cây cối tĩnh lặng, âm thanh của tất cả mọi người đều biến mất.
Quả bom mini không phát nổ như trong dự báo của Nguyên Sơ, mà nó lơ lửng giữa không trung, sau đó như bị dập tắt lửa và rơi xuống đất, từ từ lăn đến bên chân của Hoắc Doãn.
Hoắc Doãn ôm Nguyên Sơ, cúi đầu nhìn xuống đồ vật ở dưới chân, đồng tử co rút lại.
Mọi người xung quanh như bị ấn nút tạm dừng, họ bất động nhìn chằm chằm vào đồ chơi nhỏ kia.
Duy chỉ có Nguyên Sơ hơi mỉm cười.
Cô vỗ vai Hoắc Doãn, ý bảo anh buông mình ra, sau đó cúi người xuống định nhặt quả bom mini kia lên.
"Đừng chạm vào nó!" Hoắc Doãn vội vàng ngăn cô lại.
"Không sao đâu." Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Nguyên Sơ nhặt quả bom mini lên.
Cô mở lòng bàn tay ra, quả bom nhỏ cỡ một cái cúc áo đột nhiên đứng lên, vui vẻ xoay tròn, hoàn toàn không giống với một món đồ nguy hiểm chút nào.
Hoắc Doãn: "..." Một quả bom có khả năng hủy diệt hàng vạn sinh mạng đang xoay tròn trong lòng bàn tay của Tiểu Sơ.
Mọi người: "..." Một quả bom có khả năng hủy diệt hàng vạn sinh mạng đang xoay tròn trong lòng bàn tay của ai đó!
Chuyện gì vậy nè???
Trong lúc mọi người còn đang ngơ ngác thì giữa bầu trời bỗng vặn vẹo xuất hiện một vết rách, hình thành một lỗ đen, sau đó một thứ gì đó bị lỗ đen phun ra, nặng nề đập xuống đất.
Đó chính là người vừa sử dụng nguyên hạch hệ không gian, dự định một mình trốn khỏi hành tinh này - Thái Sâm.
Y chật vật đứng lên, vừa ngẩng đầu liền thấy vô số cặp mắt đang hung hăng nhìn mình chằm chằm.
Hiện tại nào có ai không biết kẻ này đã làm gì? Ném xuống một quả bom mini, bỏ mặc đồng đội ngọc nát đá tan với kẻ thù, còn bản thân mình thì chạy trốn.
Thái Sâm trông có vẻ bối rối, sao y lại quay về nơi này thế này? Tình hình hiện tại là thế nào đây?
Ánh mắt của y quét qua Hoắc Doãn và Nguyên Sơ, khi nhìn thấy đồ vật trong lòng bàn tay của Nguyên Sơ, sắc mặt y khẽ thay đổi.
Đệch, trên tay cô ấy chẳng phải là chính là quả bom mà y vừa ném ra sao? Sao quả bom vẫn chưa nổ?
"Nó sống rồi." Hai ngón tay trắng nõn kẹp quả bom đưa cho Hoắc Doãn.
Hoắc Doãn do dự một chút, cẩn thận cầm lấy, đang định kiểm tra, lại thấy quả bom nhảy về phía Nguyên Sơ, chui vào trong túi của cô.
Hoắc Doãn: "..." Quả nhiên nó có sự sống rồi.
Vào thời điểm quả bom sắp nổ tung, ý thức của hành tinh đã ban cho nó sự sống, cho phép nó tiến hóa thành một con dị thú bom đạn.
Đồng thời, ý thức của hành tinh còn tóm lấy Thái Sâm đang bỏ trốn trong đường hầm không gian, ném y về đây.
Loại bom mini này là hàng cấm bị ý thức của hành tinh bài xích, sau khi thành phố Pandora độc lập, loài người đã ý thức được vấn đề này, nhưng vẫn có một số người lén lút chế tạo nó.
Mặc dù ý thức hành tinh không thể được giám sát %, nhưng Hoắc Doãn vừa nhận được sự công nhận của nó, thế mà ngay sau đó lại có người sử dụng hàng cấm cực kỳ lợi hại đối với anh, đây không phải là khiêu khích trắng trợn sao?
Hành tinh rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
Thành phố Pandora, nằm ở trung tâm của khu , dường như đã nhận được một loại chỉ thị nào đó, từ trạng thái thờ ơ lạnh nhạt chuyển sang chế độ tấn công.
Một cơn gió thổi qua, lá cây bay tán loạn trên bầu trời, không khí tràn ngập sát khí.
Dị thú thực vật vừa an tĩnh một chút bỗng chốc trở nên nóng giận, đồng loạt lao về phía Thái Sâm.
Sắc mặt của Thái Sâm trắng bệch, hét lên: "Chuẩn bị chiến đấu!"
Nhưng, không có ai di chuyển cả.
"Bọn mày làm gì thế hả? Sao không ra tay?" Thái Sâm rống to hơn.
Bị chấn nhiếp bởi uy thế còn lại của y, một số người bị dao động, miễn cưỡng cùng y đối phó với dị thú thực vật, nhưng nhiều người hơn đã chọn rời khỏi đội và lặng lẽ rời đi.
Hành động của Thái Sâm quá khiến lòng người lạnh lẽo, một đội trưởng bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ rơi đồng đội của mình như y, thì sao đáng để người khác đi theo?
Hoắc Doãn phớt lờ các thành viên của Hành Khúc, ánh mắt anh quét qua, nhanh chóng khóa chặt Quý Minh - kẻ đang định bỏ trốn.
Không cần anh ra lệnh, các thành viên của Hoa Quả Thụ đã lanh lẹ bắt hắn về.
Quý Minh quỳ trên mặt đất, dáng vẻ nhếch nhác nhìn những người từng là đồng đội cũ của mình.
"Mày còn muốn nói gì nữa không? Ngữ khí của Hoắc Doãn lạnh như băng.
"Ha ha." Quý Minh cười châm chọc, "Mày muốn là gì? Giết tao à?"
"Mẹ kiếp, mày vẫn còn kiêu ngạo thế à!" Mê Lộc đạp một cước vào vai hắn.
Quý Minh đau đớn ôm vai, nhưng thái độ vẫn cứng rắn như cũ, "Thực vật sư cấp , toàn bộ hành tinh Tạo Vật chỉ có khoảng mười người, mày nỡ giết tao à? Hoắc Doãn, Hoắc lão đại?"
"Đm, mày nghĩ mày là ai? Không có ngươi, thế giới sẽ bị hủy diệt sao?"
"Chẳng phải chỉ là thực vật sư cấp thôi sao? Lão đại có thể bồi dưỡng được một người, thì cũng có thể bồi dưỡng được người thứ hai."
"Ông đây chưa từng thấy ai trơ trẽn như mày!"
Mọi người thấy hắn không hề sợ hãi nên rất tức giận, đồng loạt đòi giết hắn.
Hoắc Doãn trầm mặc.
Kẻ này đã phản bội đất nước, mưu hại anh em, nhân phẩm tồi tệ, tội ác không thể tha thứ, nhưng cũng có thể là hy vọng duy nhất của Hoa Quốc, Hoắc Doãn không còn dư thời gian để bồi dưỡng một thực vật sư khác lên cấp nữa.
Quý Minh thấy Hoắc Doãn do dự, hắn không khỏi bật cười: "Mày không dám giết tao, mày còn phải cầu xin tao."
Hai tay Hoắc Doãn siết chặt lại, trong mắt lóe ra một tia lạnh lẽo sắc bén.
"Tao sẽ không giết mày, nhưng," Anh gằn từng chữ, "Tao sẽ khiến mày sống không bằng chết."
Quý Minh cười lạnh: "Mày đừng đe dọa tao, chỉ cần tao có chút không thoải mái, thì tao sẽ không ra tay cứu Hoa Quốc, cùng lắm là chết thôi, còn có thể kéo theo một đất nước chôn cùng tao, rất đáng."
Hắn quá hiểu tính cách của Hoắc Doãn, anh sẽ luôn đặt quốc gia lên hàng đầu, bất kể trả giá nào.
Chính vì thế nên hắn không sợ Hoắc Doãn trả thù.
"Lão đại, giết hắn đi!"
"Giữ lại hắn chính là giữ lại tai họa, tôi thà sống chết cùng Hoa Quốc cũng không muốn cầu xin hắn."
"Đội trưởng, nếu anh không ra tay được, thế thì để tôi làm cho."
Không chỉ có người Hoa Quốc mà ngay cả những người thuộc quốc gia khác cũng không nhịn nổi nữa.
Thấy mọi người đằng đằng sát khí, Quý Minh không khỏi sợ sệt.
Hắn tin Hoắc Doãn sẽ không giết hắn, nhưng không thể đảm bảo những người khác sẽ giống như anh.
"Tôi nguyện ý đền tội." Hắn đột nhiên đổi thái độ, "Chỉ cần mấy người cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ phục vụ hết mình cho Hoa Quốc."
Mọi người nghi ngờ nhìn hắn.
Vừa rồi mày còn ngoan cố như vậy, sao đột nhiên lại thay đổi thái độ thế?
Hoắc Doãn biết rõ ý đồ của hắn, nếu như hắn giúp Hoa Quốc vượt qua nguy cơ, tất nhiên hắn sẽ trở thành anh hùng của Hoa Quốc, tội ác hắn gây ra đều sẽ tan thành mây khói.
Hắn chẳng những không bị trừng phạt mà còn được hàng nghìn người kính trọng.
Một thực vật sư cấp là nhân tài mà bất cứ quốc gia nào cũng cần, để hắn có thể toàn tâm toàn ý phục vụ cho Hoa Quốc, Hoắc Doãn và thành viên của Hoa Quả Thụ có thể bị hy sinh bất cứ lúc nào.
Anh rất tức giận, cũng như rất đau lòng, nhưng anh còn lựa chọn nào khác nữa sao?
Túc Mạch ở bên cạnh nghe được tiếng lòng của Quý Minh, anh ta không khỏi nhíu mày, cảm thấy hắn không xứng đáng với Hoắc Doãn.
Mọi người tranh cãi không ngừng.
Quý Minh âm thầm đắc ý.
Lúc này, một bàn tay duỗi ra, nắm lấy nắm đấm của Hoắc Doãn, nhẹ nhàng tách ngón tay suýt chút nữa đâm vào da thịt của anh ra.
"Anh đã quên..." Giọng nói mềm mại của Nguyên Sơ lọt vào tai Hoắc Doãn.
Hoắc Doãn: "Cái gì?"
"Cái này.
" Một dòng nước ấm ngưng tụ giữa lòng bàn tay, mang đến một cảm giác ngứa ngáy.
Hoắc Doãn cúi đầu xuống, chỉ thấy trong lòng bàn tay xuất hiện những chấm sáng màu xanh lục, uốn lượn đan vào nhau, dần dần hình thành một hư ảnh thực vật mờ ảo.
"Đây là..." Hoắc Doãn sửng sốt.
"Cốt Thứ Hoa Đằng." Đó là nguy sơ sinh tử đầu tiên của Hoắc Doãn, bước ngoặt số phận của anh cũng xuất phát từ nó.
Trước đây, chính Quý Minh đã đẩy anh vào Cốt Thứ Hoa Đằng, khiến anh rơi vào tuyệt cảnh, đồng thời cũng có được cơ hội tân sinh.
Anh không chỉ sống, mà còn dung hợp thành công nguyên hạch của Cốt Thứ Hoa Đằng, thức tỉnh dị năng thứ hai: thực vật sinh sôi.
Ký ức mấy tháng trước dần dần hiện lên trong đầu Hoắc Doãn, khi anh sắp chết có người cho anh ăn gì đó, khi anh tỉnh lại thì phát hiện mình đã bị "liệt", sau đó anh cũng không cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra khi ấy.
Hóa ra thứ anh ăn là nguyên hạch của Cốt Thứ Hoa Đằng à? Thậm chí vì thế mà anh thức tỉnh dị năng thực vật? Bất ngờ đến quá đột ngột khiến anh nhất thời không biết phản ứng thế nào.
"Cái này, cái này, không thể nào!" Quý Minh không thể tin nhìn hư ảnh thực vật trong lòng bàn tay Hoắc Doãn.
"Trời đựu, tôi bị hoa mắt à?" Một thành viên của Hoa Quả Thụ kêu lên.
"Lão đại, sao anh có thể thức tỉnh dị năng hệ thực vật vậy?"
"Vãi, chuyện gì thế này? Tôi đang mơ sao?"
Mọi người đều biết dị năng hệ thực vật hiếm có như thế nào, chứ nói chi đến cùng lúc sở hữu hai loại dị năng hiếm có là nguyên tố và thực vật.
Sao có thể đỉnh của chóp như vậy được?
Hoắc Doãn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Nguyên Sơ thật lâu, trong mắt như có hai ngọn lửa nóng rực đang thiêu đốt, trong lòng nóng như lửa đốt, một cỗ cảm xúc mãnh liệt dường như muốn lao ra khỏi cơ thể.
Thì ra anh không cần cầu xin người khác giúp đỡ, thì ra anh cũng có khả năng cứu lấy tổ quốc của mình! Anh chính là một thực vật sư!
Mười năm gian khổ, sứ mệnh nặng nề, tức giận vì bị phản bội và suy sụp trước đại cục, tất cả đã hóa thành một cảm xúc mãnh liệt, khiến mắt anh bỗng chốc đỏ hoe.
Anh giang rộng vòng tay, ôm chặt lấy Nguyên Sơ.
"Cảm ơn em, Tiểu Sơ." Nếu không có em, tương lai của anh sẽ rất u ám.
"Không, tao không tin!" Quý Minh rít lên, "Không ai có thể thức tỉnh hai dị năng hiếm có cả! Nhất định là mày dùng thủ thuật che mắt nào đó để lừa tao."
Hoắc Doãn đột ngột phất tay lên, bốn lưỡi dao gió đồng thời b ắn ra, cắt đứt gân tay và gân chân của Quý Minh.
"A a a --" Quý Minh kêu lên thảm thiết.
Hai tay của Hoắc Doãn ôm lấy Nguyên Sơ, lạnh lùng nhìn hắn: "Tao sẽ không giết mày, nhưng tao sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
Lần này, anh không còn là đe dọa suông nữa.
"Không!" Vẻ mặt của Quý Minh dữ tợn, không cam lòng nói: "Cho dù mày thức tỉnh dị năng thực vật thì cấp bậc của mày cũng không đủ."
Hoắc Doãn lấy một miếng nguyên hạch ra: "Nguyên hạch hệ thực vật cấp , mày có biết nó có ý nghĩa thế nào không?"
Quý Minh mở to hai mắt, sau đó giống như mất hết sức lực, sa sút tinh thần ngã xuống đất, không còn kiêu ngạo như lúc trước nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên Sơ: Vận may của Hoắc Doãn đã tăng vọt lên một tầm cao mới ~~ Hạnh phúc quá đi ~~.