Một Chân Chạm Đất

chương 18

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi tối chuyển nhà đầu tiên, Lam Dương không có nhà. Từ Xán và Hứa Đông Đức uống rượu đến tận đêm khuya. Hứa Đông Đức đã say. Từ Xán không thể làm gì khác ngoài việc gọi xe đưa hắn về.

Tại chỗ cột đá xa hoa trước cửa biệt thự, Hứa Đông Đức đột nhiên ôm chầm lấy Từ Xán.

Từ Xán cũng không đẩy hắn ra.

Điều gì phải đến cuối cùng cũng sẽ đến, chỉ là vấn đề sớm hay muộn. Anh không muốn trốn tránh.

Đôi khi ngay cả Từ Xán cũng tự thấy mình là một kẻ đáng sợ. Khi không thể kiên trì được nữa, anh luôn chọn cách buông thả ác nghiệt tàn nhẫn nhất để tự làm thương tổn mình. Hơn nữa, anh cũng không để lại bất cứ đường lui nào.

Cần gì phải giãy dụa? Anh chỉ là một con người, đã kiệt sức, đã không thể quay đầu.

Khoảnh khắc nhìn vào thẳng vào mắt Hứa Đông Đức nói “Em tin.”, mọi thứ đã không thể trốn tránh.

Lúc đầu là sợ quyền thế của Hứa Đông Đức, đến giờ trải qua nhiều chuyện thị phi như vậy, chính bản thân Từ Xán cũng không hiểu được phần tình cảm anh dành cho Hứa Đông Đức rốt cuộc là gì.

Nhưng, anh có thể khẳng định, đó không phải tình yêu.

Tay, đã ôm đến cổ.

Em nợ anh, nên tính toán cho rõ ràng.

Nhưng trong lòng vẫn dâng lên một cảm giác thất vọng mơ hồ. Từ Xán nghĩ, có lẽ anh vẫn kỳ vọng chút gì đó ở hắn…

Khiêu khích như vuốt ve cũng không xuất hiện như dự đoán. Từ Xán cúi đầu, phát hiện Hứa Đông Đức đang giúp anh cài lại cúc áo trên cùng. Hắn ngẩng đầu, nói năng lộn xộn, “Đêm, lạnh, cẩn thận, cẩn thận, cảm lạnh.” Sau đó đẩy Từ Xán ra, lảo đảo đi về phía cửa biệt thự.

Từ Xán kinh ngạc sững sờ dõi theo bóng lưng Hứa Đông Đức. Máu trong cơ thể, giống như dâng lên một cảm giác đau đớn mới lạ. Đừng quá tốt với em như vậy. Hứa Đông Đức, anh đừng quá tốt với em như vậy. Em sẽ không thể trụ được nữa. Một ngày nào đó anh chỉ cần đẩy nhẹ một cái, em cũng có thể tan xương nát thịt…

Hứa Đông Đức đã mở cổng, quay đầu lại, khoát tay với Từ Xán, “Vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm!”

Em biết làm gì… để báo đáp anh đây?

Em nợ anh, sợ rằng cho đến hết đời cũng không trả đủ.

Giữa tháng Tám, Lam Dương nhận được giấy báo trúng tuyển, là một trường đại học cũng không tồi, chính là trường đại học Thiên Hách đã học trước kia. Thành tích của cậu, cao đến mức có thể đủ điều kiện đỗ vào bất kỳ trường đại học uy tín nào trên cả nước.

Từ Xán tiếc hận, “Còn có thể vào trường tốt hơn.” Nhưng trong ngực lại có một cảm giác vui mừng rất ích kỷ, cuối cùng thì cậu cũng không cần rời khỏi đây. Sẽ không giống cơn ác mộng hàng đêm của anh, một đi không trở lại.

Lam Dương nói qua loa, “Những nguyện vọng cao đều trượt hết.”

Có lẽ Từ Xán sẽ mãi mãi không biết, nguyện vọng thực sự của Lam Dương. Tất cả các cột đều điền cùng tên một trường đại học, giống quyết định của Từ Xán năm đó.

Thiên Nghệ thành lập được hơn một tháng, Hứa Đông Đức đã vạch kế hoạch cho Từ Xán chuyển hướng đầu tư sang phần vật liệu xây dựng, “Phần tài chính tôi cho cậu vay. Tôi rất có mắt nhìn người. Từ Xán, cậu có thể làm được chuyện lớn. Sau này phát đạt nhớ trả lại tôi gấp bội.”

Từ Xán không biết nói gì, chỉ có thể nỗ lực hết sức.

Anh còn quá trẻ, không đủ kinh nghiệm lại không có bằng cấp. Hơn nữa vẻ ngoài cũng quá bắt mắt, đương nhiên bên ngoài cũng lưu truyền nhiều tin đồn khó nghe. Một hôm đi dự tiệc rượu, một cấp dưới của Hứa Đông Đức uống say khướt, ghé vào tai Từ Xán nói rất chối tai, “Tiểu tử, cái đuôi vểnh lên tận trời rồi. Tôi khuyên cậu nên tự biết tính toán, không dựa vào Hứa Đông Đức cả đời được đâu. Hắn sắp có tai họa rơi trúng đầu rồi đấy. Bên ngoài đều đang đồn đại, Dương Thiên Triết của Khải Chính tuyên bố đời này Hứa Đông Đức đừng hòng trốn thoát, có rẽ lối nào anh ta cũng tìm được. Hứa Đông Đức, hừ, ngày sụp đổ cũng không còn xa…”

Sau lần đó, Từ Xán không còn nhìn thấy người đó ở chỗ Hứa Đông Đức nữa. Anh càng nghĩ càng thấy những lời này của y cũng không hoàn toàn là lời say, bèn kín đáo nhắc nhở cho Hứa Đông Đức.

Vẻ mặt Hứa Đông Đức không chút để ý, “Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Hứa Đông Đức tôi mười bảy tuổi đã dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng. Há lại sợ một thằng nhóc vẫn còn phải dựa dẫm vào gia đình?”

Từ Xán trầm tĩnh nhìn vẻ mặt đang tùy tiện đã chuyển sang hòa nhã của Hứa Đông Đức khi tán tỉnh một cậu trai, mơ hồ cảm thấy có lẽ tai họa thực sự sắp xảy ra…

Đó là một ngày cuối tuần bình thường của mùa hè, Từ Xán cùng ăn cơm với mấy khách hàng lớn đến tận khuya mới về nhà. Mở cửa, phòng khách vẫn sáng đèn, Lam Dương và mấy cậu nhóc đang xem trận đấu bóng đá. Tất cả đều cởi trần, nhìn thấy Từ Xán thì thản nhiên chào hỏi.

Từ Xán nhìn chằm chằm sống lưng trơn bóng màu sôcôla của Lam Dương. Cổ họng bỗng nhiên khô khốc, tiện tay cởi luôn cúc áo trên cùng của áo sơmi, “Sao không bật điều hòa?”

Lam Dương nhìn chăm chú TV, “Hỏng rồi.”

Từ Xán lấy một chai nước trong tủ lạnh, “Ngày mai nhớ gọi người đến sửa.”

“Vâng.”

Vào trong phòng mình, đóng cửa lại, Từ Xán châm một điếu thuốc. Mấy cậu nhóc bên ngoài đang gào thét ầm ĩ, tựa như có thể vang xa ngàn dặm. Anh mở cửa sổ, nhìn bầu trời đêm của thành phố. Vô cùng yên tĩnh. Không trăng, có vài ngôi sao thưa thớt đính trên bầu trời.

Mọi thứ, quá mức yên bình.

Quá mức yên bình.

Mỗi lần có chuyện gì đó sắp xảy ra, Từ Xán luôn cảm nhận được một sự yên bình bất thường như thế này.

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Từ Xán cầm lên, “Alo?”

“Từ tiên sinh, đã xảy ra chuyện!” Là người Từ Xán ngầm an bài trong hộp đêm của Hứa Đông Đức, tiếng người huyên náo vang lên ở đầu dây bên kia, “Có người nhận được tin xông vào, giờ đã bắt được mấy người buôn lậu ma túy. Bây giờ đang rất loạn.”

Trái tim Từ Xán đập thình thịch, “Đang ở đâu?”

“Mỹ Hào.”

“Tôi đến ngay.” Từ Xán đi về phía cửa, “Thấy anh Đức thì giữ hắn lại, đừng để hắn làm càn.”

“Đã biết.”

Từ Xán đặt tay lên nắm đấm, chợt thấy không yên tâm mà quay đầu lại, “Dương Dương, nếu có người đến nhà hỏi về anh Đức thì em cứ nói không biết người này. Nhớ chưa?”

Anh bước ra khỏi cửa, Lam Dương cũng đi theo ra ngoài. Từ Xán hỏi, “Còn chuyện gì nữa?”

Lam Dương rũ mắt, “Có chuyện gì… nghiêm trọng sao?”

Cửa thang máy mở ra, Từ Xán cười, “Việc nhỏ, lát anh sẽ quay lại.” Xoay người đi vào thang máy.

Khi anh đến Mỹ Hào thì đã muộn. Hứa Đông Đức bị hai cảnh sát còng tay lại, điên cuồng giãy dụa hét lên, “Cmn, các người đều mù hết rồi. Có người vu oan cho tôi! Tôi muốn tìm luật sư!”

Cảnh sát nói chuyện vô cùng nhún nhường, “Hứa tiên sinh, mời ngài hợp tác. Chúng ta sẽ làm việc theo pháp luật. Tất cả đợi đến cục cảnh sát rồi giải quyết.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio