Diệp Lam Phi thuật lại những gì anh nghe được từ Giang Thần. Tất cả mọi người dường như không tin vào tai mình nữa. Thực sự quá khó tin. Bỗng nhiên, một Huyết tộc trẻ kêu lên thảng thốt:
" Anh ta...anh ta hình như không nói dối đâu. Tối hôm trước tôi...tôi đã nhìn thấy bóng một người đàn ông có vóc dáng giống Giang Thần năm đó, nhưng lại nhanh chóng biến mất, lúc đó tôi còn ngỡ anh ta thoát được ra ngoài nên vội chạy đến phòng giam kiểm tra, nhưng Diệp Lam Phi vẫn còn bị khóa bằng xích sắt trên giường."
Phập.
Phụt.
Người trẻ tuổi vừa nói hết câu cũng là lúc đầu anh ta lìa khỏi cổ. Máu phụt ra tuôn xối xả. Anh ta ngay lập tức biến thành cái xác nằm trên vũng máu lênh láng. Người vừa ra tay không ai khác ngoài Liêu Ngân Ninh. Lúc này đôi mắt ông ta đỏ ngầu, khuôn mặt ngập tràn tức giận. Một trong số những trưởng lão đã sống lâu năm trong Huyết tộc thở dài:
" Năm đó, Ngân Ninh không hề tàn bạo như vậy. Cậu ta là người hiền từ, luôn muốn mọi người trong tộc sống tốt, vui vẻ, cũng rất yêu thương Tiểu Hàn. "
Một câu này như thức tỉnh người trong mộng. Bọn họ còn nhớ trước đây tộc trưởng luôn đối tốt với mọi người, bọn họ còn nhớ tộc trưởng rất hòa ái dễ gần, luôn mỉm cười với tất cả, bọn họ còn nhớ tộc trưởng luôn quan tâm đến tính mạng của họ, bọn họ còn nhớ tộc trưởng chưa từng trút giận lên đầu họ, bọn họ còn nhớ...Tất cả quá khứ lần lượt ùa về, tộc trưởng luôn thân thiết với họ như vậy, mà người tộc trưởng đang đứng trước mặt họ đây thực rất giống với nhị đương gia ngày đó. Và quan trọng nhất, ông ấy trở thành như bây giờ cũng là bắt đầu từ ngày nhị đương gia bị đám Lang Nhân sát hại. Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Lam Phi, trong lòng đều tự hỏi, liệu những lời anh ta nói có phải là sự thật.
Mắt thấy tình thế đang chuyển biến xấu, Liêu Ngân Ninh giận đến điên lên, vốn định đem nhân loại kia xử lý để dụ Liêu Trúc Hàn tới một mũi tên trúng con nhạn, vừa trừ khử được mối họa là Liêu Trúc Hàn vừa thử lòng của bọn Đình Tuyên. Ai dè lại bị hắn phá hư. Nhưng ông ta biết bây giờ không thể nổi nóng, nếu không bao nhiêu công sức của ông ta bấy lâu nay chẳng phải sẽ đổ xuống sông xuống bể sao. Trấn tĩnh lại, Liêu Ngân Ninh trầm giọng cười, tiếng cười trầm thấp mà lạnh buốt:
" Hahaha...uổng công ta bấy lâu nay tin tưởng các ngươi, không ngờ các ngươi chỉ vì một tên nhân loại mà nghi ngờ ta."
Lòng mọi người xao động. Ông ta nói đúng, bọn họ theo ông ta bao lâu nay, mà người đàn ông kia họ chỉ mới gặp lần đầu, liêụ có thể tin anh ta được bao nhiêu phần.
Đang lúc Liêu Ngân Ninh tưởng rằng nguy cơ đã được gỡ bỏ thì có người lại không cho ông ta được như ý nguyện.
" Chúng tôi tin anh ấy."
Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng nói. Ngọc Y, Mạc Trúc, Đình Tuyên đều đang bước về phía Liêu Trúc Hàn. Ba người thanh niên trẻ tuổi tài cao của gia tộc đã lên tiếng, lòng bọn họ lại một lần nữa chấn động.
" Ngươi...các ngươi..." Liêu Ngân Ninh chỉ tay về phía ba người họ, tức đến run người.
Lúc này, Liêu Trúc Hàn im lặng đã lâu đột nhiên lên tiếng:
" Lúc còn nhỏ, ta nghich ngợm đã nhìn thấy sau gáy ông ngoại có một vết bớt hình hạt đậu đỏ như máu, ta hỏi ông mới biết đó là vết bớt sinh ra đã có, không tài nào xóa bỏ được. Chỉ mình ông có thôi, còn người em song sinh của ông cũng không có vết bớt này."
Trước tất cả, tình thân và tình yêu, cô chọn Diệp Lam Phi, cô với ông ta vốn dĩ đã không tồn tại cái gọi là thân tình. Hôm nay cho dù ông ta có hay không phải ông ngoại của cô thì cô cũng sẽ không nhân nhượng nữa. Cô không thể để mất anh.
" Ngươi tưởng bọn họ sẽ tin lời ngươi nói sao? Nực cười."
" Sau gáy của cha quả thực có một vết bớt đỏ. Chuyện này không phải ai cũng biết." Người nói là dì của Liêu Trúc Hàn.
Liêu Ngân Ninh vẻ mặt không tin được nhìn bà:
" Tiểu Di, ngay cả con cũng muốn chống lại ta sao? Con từ lúc nào thì bị bọn chúng mê hoặc rồi."
Liêu Tâm Di đau lòng nhắm mắt lại, từng câu từng chữ nói ra đối với bà bây giờ thật quá khó khăn.
" Chú Hai, vở kịch này đã đến lúc chấm dứt rồi."
Sảnh lớn như bùng nổ vì câu nói của bà. Bà mở to đôi mắt đã ngấn lệ của mình ra nhìn thẳng vào ông ta nhả ra từng câu từng chữ:
" Tôi đã hi vọng rất nhiều. Rằng những điều đó chỉ là giả dối, ngưng bao nhiêu năm qua, ông đã trực tiếp phá vỡ bức tường ảo tưởng mà tôi tự tạo ra. Tôi đã nhắc mình không dưới ngàn lần rằng đó là cha tôi. Nhưng bây giờ tôi đã triệt để hiểu thì ra là do tôi ngu ngốc, tự ảo tưởng. Ông triệt để cắt đứt đường lui của Tiểu Hàn, không buông tha nó, ông khiến tôi nhận ra rằng mình đã sai lầm khi luôn tin tưởng ông là cha tôi."
Nói đoạn, bà quỳ xuống sàn nhà nói với Liêu Trúc Hàn:
" Tiểu Hàn, a di sai thật rồi. Là ta ngu muội khiến con chịu khổ bao năm."
Bà ấy ngước đôi mắt đẫm nước tuyệt vọng lên tìm kiếm sự tha thứ từ cô, bà nhìn thấy Trúc Hàn tiến đến bên cạnh mình nhưng ánh mắt cô bỗng nhiên xuất hiện thần sắc lo lắng, Liêu Tâm Di theo phản xạ quay đầu nhìn, Liêu Ngân Ninh như một con ác thú lao tới bà, Liêu Tâm Di không kịp phản ứng, chỉ có thể ngồi đó nhìn con dao trên tay ông ta đâm tới.
Phập.
Tiếng dao đâm sâu vào da thịt vang lên đến rợn người, nhưng bà không hề cảm thấy đau đớn. Hoảng hốt nhìn thân thể nhỏ bé trước ngực, Tiểu Hàn cư nhiên đỡ cho bà một dao chí mạng đó. Cả đại sảnh náo loạn ngay lập tức. Những người chứng kiến thực sự không ngờ Liêu Ngân Ninh sẽ ra tay. Nhưng, sự nhốn nháo đó không thể lấn át được tiếng cười như điên dại của ông ta.
" Hahaha...phải, a không phải là Liêu Ngân Ninh, ta chính là vị nhị đương gia đoản mệnh mà các ngươi nhắc đến. Nhưng các ngươi chắc chắn được người đoản mệnh là ta chứ?"
" Ông ấy giờ ở đâu?" Giữa tràng cười man rợ ấy, một giọng nói trong trẻo vang lên.
Liêu Tần - người em trai song sinh của Liêu Ngân Ninh nhìn chằm chằm vào Liêu Trúc Hàn. Cô vẫn chỉ lặp lại một câu hỏi duy nhất, dù ông ta đang chiếu thẳng vào cô ánh mắt lạnh thấu tâm can.
" Ông ấy đang ở đâu?"
" Mày mãi mãi cũng sẽ không tìm được ông ta. Hahaha."
" Ông ấy đang ở đâu?" Mặc cho vết thương rỉ máu, cô vẫn cố gắng đứng dậy, ngang bằng với ông ta. Ai cũng được, chỉ riêng ông ta cô không thể yếu thế. Nhìn thẳng vào mắt ông ta, cô lại cất tiếng hỏi.
" Ông ấy đang ở đâu?"
Lúc này, Liêu Tâm Di lên tiếng, giọng bà như van lơn.
" Chú hai, xin chú dừng lại đi. Xin chú cho cháu biết bố cháu giờ đang ở đâu có được không?"
Nhắc đến Liêu Ngân Ninh, sắc mặt Liêu Tần lại trần xuống, con ngươi đỏ lòm như máu, ông ta ngước đôi mắt đầy hận ý lên nhìn bọn họ, lúc này ông ta chẳng khác gì một con qủy giữ vừa từ trong địa ngục thoát ra, cả người đều là vẻ khát máu.
" Ông ta đã bán linh hồn cho quỷ rồi." Một giọng nói xa lạ vang lên trong sảnh, Diệp Lam Phi biết giọng nói này, là Giang Thần, anh ta đã đến.
Lời vừa dứt, một tiếng gầm vang lên, đập vào vòm sảnh lớn tạo thành âm thanh vang vọng. Liêu Tần lúc này đang bộc phát. Ông ta như con thú dữ lao tới bên người Liêu Trúc Hàn, cô theo bản năng xoay người lại, dù động tác rất nhanh nhưng vẫn không khỏi bị ông ta đánh thương.
Ộc. Máu tươi từ miệng cô tuôn ra, nhỏ xuống sàn.
" Tiểu Hàn!!!" Diệp Lam Phi lao tới, nhìn cô như vậy lòng anh không khỏi nhói đau.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô như vậy, Giang Thần cũng muốn xông tới. Nhưng khi nhìn thấy hành động của Diệp Lam Phi anh lại khựng lại rồi mỉm cười tự giễu. Bây giờ anh còn có tư cách sao, anh giờ đây cũng chỉ còn là một hồn ma sắp sửa tan biến mà thôi. Gìm bước chân mình lại, anh hướng ánh nhìn về phía Liêu Tần. Ông ta bây giờ đã triệt để bị tâm.ma thâu tóm.
Liêu Tần nhìn về phía Liêu Trúc Hàn, ánh mắt ông ta càng thêm rực đỏ. Bỗng chốc ông ta lại lao tới trên tay là thánh giá bằng bạc. Mọi người sững sờ, không ai kịp trở tay. Khi cây thánh giá tưởng chừng đã gim vào ngực cô thì ngột bóng đen vụt tới chắn trước mặt. Cây thánh giá không chút lưu tình đam xuống.
Tách tách tách.
Máu tươi tuôn xối xả.
Liêu Trúc Hàn hoàn toàn nổi giận. Vì cái gì cô phải trả giá nhiều như vậy? Vì cái gì lần lượt từng người bên cạnh cô đều rời đi? Vì cái gì ông ta cướp đi tất cả từ cô? Lần này là dì. Dì của cô lại vì cô mà chết. Khoảnh khắc khi Liêu Tâm Di ngã xuống, cô đã không còn kiểm soát được chính mình.
" Tiểu Di!!!" Dượng cô đau đớn gọi tên vợ mình, nhưng đáp lại chỉ là sự tĩnh lặng và tiếng bước chân ông chạy đến cạnh bà. Đau đớn ôm người vợ mà mình yêu trong tay nước mắt ông lăn dài trên má. Hiển nhiên, toàn bộ người trong đại sảnh đều chết lặng.
" Mẹ!!!" Ngọc Y chạy vội đến bên người bà. Đám Đình Tuyên cũng theo sau. " Me,̣ người đừng bỏ con lại ma.̀" Nước mắt tuôn rơi trên gương mắt thanh tú, Ngọc Y khóc nấc lên, cô chưa từng nghĩ sẽ rời xa mẹ mình dù chỉ một chút, vậy mà giờ đây, bà lại đang hấp hối trước mặt cô. Mạc Trúc nhìn Ngọc Y, trong lòng như bị ai đó bóp nghẹt, anh đặt tay lên vai cô, mong cô bớt đau đớn.
Liêu Tâm Di gần đất xa trời, người bà lo lắng nhất chính là đứa con gái bé bỏng này.
" Con gái ngoan...đừng khóc, đừng...đau lòng. Con phải dũng cảm lên, không...được mềm...yếu." Bà quay sang nói với Mạc Trúc. " Tiểu Trúc. A di đã sắp chết rồi...con...con có thể hứa với ta một chuyện được không?"
" Dì à, người nói đi, con nhất định sẽ làm mà."
" Con có thể...hứa...hứa với ta...sẽ chăm sóc...Y nhi cả đời không?" Tâm tư của Mạc Trúc với con gái bà thực ra bà đã sớm biết từ lâu, chỉ có điều người trong cuộc thì vẫn mịt mờ không chịu hiểu mà thôi.
" Được. Con hứa với người sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, không để cô ấy chịu bất cứ thiệt thòi gì."
" Tốt vậy thì...tốt, vậy thì...ta...yên tâm rồi." Bà đặt tay con gái vào lòng bàn tay của Mạc Trúc mỉm cười mãn nguyện rồi quay sang nhìn chồng mình nói lời cuối cùng.
" Em xin...lỗi!!!" Bàn tay bà buông thõng xuống, trút hơi thở cuối cùng, nhưng trên môi là nụ cười mãn nguyện.
" Tiểu Di...!!!"
" Mẹ....!!!" Ngọc Y đau đớn khóc, Mạc Trúc đau lòng ôm lấy cô, chỉ mong cô có thể vơi đi phần nào đau đớn.
" Aaaaaaaaa........" Dì đã chết rồi. Là tại mình mà chết. Trong đầu Liêu Trúc Hàn không ngừng lặp lại câu nói đó. Hai mắt cô đỏ ngầu, răng nanh và móng tay cũng bắt đầu mọc dài ra.
" Tiểu Hàn...!!!"
" Tiểu Hàn...!!!"
Hai giọng nói đồng thời vang lên đều hàm chứa sự lo lắng. Giang Thần thực muốn cản cô lại, nhưng anh giờ chỉ là một hồn ma, làm sao có thể cản cô được, huống hồ giờ cô đã quên mất anh là ai rồi.
Diệp Lam Phi khẩn trương níu lấy cô nhưng động tác của cô quá nhanh, anh căn bản là không có cơ hội.
Ầm!!!
Cả căn phòng khói bụi mịt mù. Tiếng nổ vang vọng tứ phía, đinh tai nhức óc khiến mọi người phải bịt tai lại. Cho đến khi khói bụi tan đi, giữa đại sảnh, dần lộ ra một khung cảnh dọa người. Nhục thể của Liêu Tần đã bị xé tan thành từng mảnh, sàn nhà máu lênh láng chảy, máu thịt mơ hồ lẫn lộn. Mà Liêu Trúc Hàn một thân đầy máu, lãnh khốc tuyệt tình đứng giữa đám máu thịt đó, hai mắt đầy thù hận nhìn đám huyết nhục đó tưởng chừng như còn muốn nghiền nát chúng. Máu tươi từ khóe miệng cô chảy xuống, nhỏ giọt trên chiếc áo khoác đen. Răng nanh và móng tay đều nhuộm đỏ màu máu.
Cô xoay người, nhìn trực diện vào Diệp Lam Phi, mở miệng hỏi anh.
" Diệp Lam Phi, một con quái vật như em anh có thể chấp nhận sao?"
Diệp Lam Phi muốn bước tới ôm cô vào lòng, nhưng chưa kịp thì đã thấy cô ngã xuống. Anh hốt hoảng chạy tới đỡ cô.
" Tiểu Hàn, em gắng đợi một lát, anh đưa em đi tìm bác sĩ."
Diệp Lam Phi ôm cô chạy ra khỏi đại sảnh, gần đến cửa bước chân anh bỗng dưng ngừng lại, anh nhìn về phía Giang Thần chỉ thấy cả người anh ta phát sáng, giống như đang tan ra vậy.
Giang Thần mỉm cười, trước khi tan biến còn nói với anh một câu.
" Hứa với tôi, chăm sóc cô áy thật tốt. Tiểu Hàn giao cho anh."
Diệp Lam Phi gật đầu khẳng định.
" Tôi biết rồi, không cần lo lắng." Rồi anh ôm cô chạy như bay khỏi đại sảnh, rời xa nơi đã gây bao đau thương cho cô.