Một buổi sáng mùa thu nhẹ nhàng được bắt đầu bằng một bữa sáng với trứng và canh Kimchi, chị đã chuẩn bị cho cậu, một chén cơm nóng hổi, nhữngkhoanh trứng vàng ươm bóc khói nghi ngút...Trong chị nhỏ bé trong chiếcáo của cậu, chiếc quần ngắn để lộ ra đôi chân trần dài gợi cảm. Chị ngồi đối diện với cậu, gắp cho cậu một miếng trứng ngon lành, lúc này đâytrông chị thật giống một người vợ đang chăm chút cho chồng mình, nụ cười đẹp như thiên thần, ánh sáng từ cửa số hắt qua khung kính càng làm chochị đẹp hơn, so với lớp trang điểm sắc sảo trên sàn diễn….lúc này đâykhi không trang điểm chị càng đẹp hơn, đôi gò má màu hồng phấn nhẹ nhàng hòa cùng vẻ đẹp đày đặn của đôi môi, mái tóc hơi xoăn buông hờ hữngtrên đôi vai gầy đầy quyến rũ….Cậu mải mê nhìn nắm thiên thần của mìnhmà không biết rằng bát cơm của cậu đã đầy ắp thức ăn…
- Won ah, sao cậu không ăn đi, ăn đi khi còn nóng chứ.
Cậu nhìn xuống bát cơm ngon lành mà nâng muỗng lên, đưa một miếng cơm to vào miệng, cảm nhận vị ngọt của tinh bột tan trên đầu lưỡi và trôixuống cổ họng, đã lâu rồi cậu không ăn cơm, mùi vị của thứ hạt rắng ngần này thật kỳ lạ, một mùi vị của gia đình, ấm nồng và thanh bình. Đưamuống thứ hai lên miệng, lần này kèm thêm một miếng trứng, vị thơm ngậycủa cơm hòa cùng trứng rán bơ, nhẹ nhàng lạo xạo trong miệng rồi cũngnhẹ nhàng đi xuống dạ dày….Nhưng chỉ được hai miếng, bụng cậu bắt đầuđau và có cảm giác buồn nôn….Cậu nhìn sang chị, gương mặt chị vẫn đẹpnhư thế, vẫn háo hức chờ một lời khen từ cậu,…nhưng ngay lúc này đây,cậu cần nôn ra mọi thứ trước khi dạ dày lại chảy máu…..Nhưng cậu khôngthể để chị biết về bệnh tình của mình, chị sẽ lo lắng và khổ sở hơn….giá như thời gian có thể dừng lại lúc này để cậu có đủ thời gian chạy vàonhà vệ sinh, bụng bắt đầu quặn lại, cảm giác nôn nao, chao đảo suấthiện….cậu phải làm gì lúc này đây….?
DING!!!!!!DONG!!!!!.......
Chiếc chuông cửa đã cứu cậu, cũng như người đứng ngoài cửa kia đã cứucậu, chị vội vàng chạy ra cửa, chưa đến h sáng nên trong nhà cậu khôngcó bất cứ người làm nào, đó là quy đình, và cũng chính cái quy định đóđã cứu cậu lần này…..
Nhưng ……
…..
Có nhiều lúc những tình huống phát sinh làm cho mọi người phải cảm ơnnó, cúng có lúc khó sử vì nó, và cũng có lúc đau lòng vì nó….
…..
Ai biết được rằng sau cánh cửa kia, Min Jae đang đứng đó, trên tay cầmcuốn tập, mặt mày hớn hở vì thành quả cả đêm hôm qua. Ai biết đâu đượcrằng HeeKyung lại là người ra mở cửa, và cúng làm gì có ai ngờ được rằng chị đang mặc hờ hững chiếc áo rộng thùng thình của cậu cộng thên chiếcquần sooc không thể ngắn hơn….Tất cả những điều ai mà biết được đó đãtạo nên khung cảnh dở khóc, dở cười khó xử và đau lòng như lúc này….
Chị đưa đôi mắt to tròn quyến rũ nhìn Min Jae, ánh mắt tò mò nhưng không tránh khỏi sự dịu dàng trong đó:
- Cô bé hỏi ai vậy?
Đôi mắt to tròn gấp bội của Min Jae nhìn theo chị, từ đầu đến chân, từchân lại lên đầu…Min Jae liếc vào trong…Bàn thức ăn vẫn còn đang nónghổi, Joo Won vừa bước từ nhà vệ sinh ra….
- Em tìm Joo Won ạ.
Min Jae không nhìn vào mặt chị, chỉ ngó vào trong mong rằng những điều cô đang nghĩ không phải là sự thật….
Joo Won nhìn ra phía cửa, Chị đang mời ai đó vào nhà, bước gần về phíachiếc bình nước gần cửa, người mà vài phút trước cậu còn thầm cảm ơn giò đang đưangs trước mặt cậu, người mà cậu không muốn gặp nhất bậy giờđang đưa anh mắt khó hiểu nhìn cậu…
- Cậu đến đây làm gì?
- Mình đến để đưa cậu cuốn tập ghi chép bài của ngày qua, cậu xem đi, có chỗ nào không hiểu thì hỏi mình.
Joo Won nhận cuốn tập từ tay Min Jae rồi quăng lên chiếc ghế sofa gần đó, ánh mắt lạnh nhạt đến cực độ.
- Cảm ơn, giờ cậu có thể về được rồi.-Joo Won ngồi xuống bàn ăn và không thèm liếc nhìn Min Jae lấy một cái…
Chị chạy lại phía Min Jae đặt nhẹ tay lên vai cô bé, bàn tay gầy gò lạnh ngắt khiến cô bé thoáng giật mình.
- Sớm thế này chắc co bé chưa ăn gì, chị nấu nhiều lắm, cô bé ăn cùng nhé.-Chị nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn cô bé.
Joo won không nói gì, cũng không liếc nhìn, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn về phía trước, cái nhìn như muốn đuổi cổ Min Jae ra khỏi căn nhà vậy…
- Thôi ạ, em sẽ ăn ở trường, chị và Joo Won cứ ăn đi ạ, em xin lỗi vì đã làm phiền hai người.
Min Jae toan tiến thẳng về phía cửa nhưng đã bị chị kéo lại và đẩy vào bàn ăn.
- Ngại gì chứ, bọn chị cúng chỉ mới bắt đầu ăn thôi, Joo Won mới chỉ ănđược hai muỗng cơm thôi, em ngồi ăn cùng cho vui, đây là lần đầu chịđược gặp bạn của Won đó.
Chị vừa nói vừ đặt xuống trước mặt Min Jae một bát cơm, Joo Won vẫn không nói gì, chỉ nhẹ khuấy bát canh.
- Thôi ăn đi nào…
Chị nói nhẹ rồi gắp cho Min Jae một miếng trứng cuộn to, chị cũng khôngquên gắp cho Joo Won một miếng trứng, nhưng chị đã xắt nhỏ ra để Joo Won có thể đưa vừa miệng, ánh mắt vẫn trông chờ Joo Won đưa muỗng cơm lênmiệng.
Sắc mặt Min Jae thay đổi, có lẽ do ăn trứng, lức nãy khi thấy Joo Wonbước ra từ phía nhà vệ sinh Min Jae đã thấy có gì đó khác thường, cô béđể ý từng nét mặt của cậu khi đưa muỗng cơm lên miệng, dù là những cửchỉ nhỏ nhất, nếu không để ý kĩ thì không thể thấy được cậu đau đớn nhưthế nào, có lẽ cậu không muốn cho chị biết…Càng lúc cô bé càng tò mò vềchị, chị mặt đồ của Joo Won và ở nhà của cậu vào sáng sớm, cử chỉ vàhành đồng như thể là người yêu cảu nhau….càng lúc cô bé càng mơ hồ, khóhiểu…
Joo Won bặm môi lại, hai lông mày khẽ nhíu lại, trán xuất hiện những giọt mồ hôi đau đớn, có lẽ đã đến cực điểm….
Tiếng chuông điện thoại reo lên, là điện thoại của chị, chị chạy rangoài nghe điện thoại, nhưng ánh mắt không thôi nhìn về phía Joo Won,một ánh mắt hạnh phúc và trìu mến….thỉnh thoảng lại ra hiệu cho Joo Won ‘ăn đi’….
Một lúc sau chị bước vào, khoác lên mình chiếc áo khoác dài, hình như cũng là áo của cậu…
- Won ah! Chị phải đi rồi, quản lý cảu chị đang đợi chị ở ngoài, hôm nay chị có show…cậu ăn đi nhé…-Chị không quên đến bên cậu và hôn nhẹ lên má cậu…Một hành động nhỏ nhưng cúng đủ đển hiểu tất cả..chị vẫy tay chàoMin Jae rồi vội vàng bước ra…..
Bóng chị khuất sau cánh cửa cúng là lúc Joo Won khụy xuống, không đủthời gian chạy vào nhà vệ sinh, mọi thứ đều được nôn ra sàn nhà, kể cảmáu…Min Jae hốt hoảng chạy tới đỡ lấy Joo Won, máu từ miệng chảy dàixuống cằm, thấm hồng cổ áo….
- Joo Won ah!! Joo Won ah!!!!
Cảm giác lo sợ lại ùa về như lần đầu nhìn thấy Joo Won như vậy, như hàng nghìn mũi kim đâm vào lồng ngực, cậu co quặn lại trên nền đất lạnh…
Im lặng….
- Joo Won ah!!!! tỉnh lại đi…..
- ……….
Với lấy lọ thuốc trên bàn, cô bé đư vào miệng cậu, nhưng viên thuốckhông trôi xuống, nước trôi ra ngoài, dòng nước chảy theo thuốc xuốngáo…..
Min Jae hoảng hốt lo sợ đỡ Joo Won dậy, một lần, hai lần, ba lần….cô békhông thể nhấc nổi cậu bé dậy, cậu gầy thật nhưng đối với một cô nhócnhỏ con như Min Jae thì đó cũng là một vấn đề lớn, hết lần này đến lầnkhác…ngã rồi lại ngã….mồ hôi hòa cùng máu thấm ướt vai áo cô bé…Cuốicùng thì cô bé cũng đã đưa được cậu lên giường, chiếc áo trắng nhuốm màu lấm lem, cậu vẫn đang đau đớn, bàn tay bặm chặt vào tấm ga giường, bờvai gầy run run….
- Cậu về đi.-Joo won nói thều thào khó khăn…
- Cậu thấy đỡ hơn chưa? Bao giờ cậu khá hơn thì tôi sẽ đi.
- Không cần đâu, chú quản gia cũng sắp tới rồi.
- Bao giờ chú quản gia tới, tôi sẽ đi.
- Cậu về đi, tôi không cần ai thương hại.
- Joo Won ah!!!
- Làm ơn, đi đi!!!
Giọng nói yếu ớt đau đớn ấy càng khiến Min Jae đau lòng và hối hận hơn.Muốn cham tới đôi vair un run ấy nhưng lại sợ vẻ lạnh lùng của đôi mắtấy, muốn ôm chặt bờ vai ấy nhưng lại sợ bàn tay ấy đẩy mình ra….Min Jaelặng lẽ kéo chiếc ghế lại và ngồi xuống, cô bé cố giữ một khoảng cáchnhất định để Joo Won không cảm thấy khó chịu, cô bé chỉ muốn chắc chắnrằng Joo Won vẫn ổn…
- Xin lỗi cậu!!!
- …….
Sự im lặng đến đáng sợ, Joo Won nằm quay lưng về phía Min Jae,cái lưnggâyf gò và đơn độc khiến Min Jae có cảm giác lẫn lộn, cảm gics muốn bảovẹ nhưng lại sợ nó chạy mất, trái tim đau nhói nhưng lại có cảm giác tội lỗi…..chỉ biết lặng lẽ ngooid bên cạnh nhìn mà không biết nên buông hay nên nắm chặt lấy….cảm xúc lẫn lộn khó hiểu…
- Cậu có cần thêm thuốc, nước hay tôi nấu ít cháo cho cậu nhé.-Min Jaecố gắng hỏi khi nhìn thấy Joo Won vẫn đang quặn mình trên giường, haitay ôm lấy bụng.
- Không, tôi không cần gì cả, cậu làm ơn đi đi.
- Xin cậu, hãy để tôi ở đây cho đến khi chú quản gia tới, đừng đuổi tôi có được không?
- Thứ tôi có thể nhân được từ cậu……chỉ là lòng thương hại thôi sao?
Min Jae chạy lại gần phía Joo Won khi thấy cậu rên lên khe khẽ, có lẽtình trạng đã xấu hơn, cô cầm lấy lọ thuốc trên bàn và một cốc nước rồikhẽ nâng đầu Joo Won dậy.
- Uống thuốc nào Joo Won.
Cậu đẩy cô bé ra, và nằm xích về phía giữa giường.
- Tôi bảo cậu đi đi mà.
- Cậu uống thuốc xong tôi sẽ đi.
- ……..
Joo Won với lấy nhưng viên thuốc rơi trên tấm ga giường trắng rồi khókhăn đưa chúng vào miệng, không còn đủ hơi sức để cầm cốc nước lên, JooWon với tay đấy cốc nước, chiếc cốc pha lê rơi xuống nền đất vỡ CHOANG!!!!
Cậu gục xuống, Min Jae vội chạy tới…..
- Đừng lại gần, cậu sẽ bị thương đó, đồ ngốc.
Cô bé nhanh nhẹ với lấy cốc nước khác rồi trèo lên giường, đưa cốc nướcvào miệng để Joo Won có thể uống được dễ dàng hơn……Nhưng lại một lần nữa cậu lại nôn ra tất cả…kể cả máu….
Cậu không thể tự uống những vien thuốc to như vậy, nó sẽ khiến cậu sặcvà lại nôn ra….Min Jae không biết làm gì, cô đưa những viên thuốc lênmiệng và cắn nát chúng ra, vị đắng tràn ngập vòm miệng, khiên Min Jaethấy khó chịu, uống một ngum nước nhỏ để những hạt thuốc tan dần……..
………
Tất cả đều xảy ra nhanh như chớp, nhanh đến mức chính Joo Won còn khôngthể hiểu nổi Min Jae đang làm hành động gì, đôi môi bé nhỏ của cô bé giờ đang kề sát môi cậu, vị đắng của thuốc hòa quyện cùng vị ngọt đôimôi…Đúng…đó là cách duy nhất để cậu có thể uống được thuốc….một cách tuy hơi mất vệ sinh nhưng khá hiệu quả…
Toàn bộ đều khiến Min Jae và Joo Won cứng đơ, thuốc đã hoàn thành nhiêmvụ nằm yên trong cổ họng Joo Won nhưng sao đôi môi vẫn dính lấy nhaukhông rời, cái này là từ một phía, Min Jae vẫn đang nhắm nghiềm mắt,không biết rằng cô bé đã hoàn thành suất sắc nhiêm vụ….
……
Vài giây sau, Min Jae giật mình nhận ra hành động vô duyên của mình, côbé nhảy xuống giường mặt đỏ bừng bừng chạy ngay xuống bếp. Joo Won cũngngạc nhiên không kém, phần vì thuốc đã ngấm vào thành dạ dày giúp cơnđau thuyên giảm, phần vì hành động khó hiểu của Min Jae khiến cậu chàngquên cả đau…
……..
……..
Thuốc ngấm vào cơ thể khiếm Joo Won ngủ ngon hơn. Còm phút nữa chúquản gia mới tới, lục tủ lạnh của căn bếp rộng Min Jae bắt tay vào nấucho Jo Won ít cháo, cô băm nhỏ khoai lang và trộn cùng ít gia vị, cô bétỉ mỉ nấu một nồi cháo thật ngon, vị khá lạ và cũng khá ngon, có lẽ JooWon sẽ ăn được…..Tiến tới bên cạnh giường lúc cậu đã ngủ say, những giọt mồ hôi vẫn đọng trên gương mặt tiều tụy nhợt nhạt, khẽ lay đi nhữnggiọt mồ hôi đó, Min Jae ngồi xuống ghế…..đến lúc này cô mới có cơ hộinhìn ngắm căn phòng của cậu, căn phòng mà cậu không cho phép ai đặt chân vào. Ngoài việc nội thất của căn phòng đều làm màu trắng và pha lê ra,điều khiến cô bé bị thu hút chính là chiếc đàn piano và những bức tranhtrên tường.Chiếc đàn piano là thứ duy nhất không phải màu trắng trongcăn phòng, một màu gỗ mục rất cổ, những phím đàn đã ngả màu theo thờigian, trên giá là một bản nhạc phổ cũng hằn rõ vết hằn của nămtháng…Những bức tranh trên tường cúng khá độc đáo, tất cả đều là tranhđược in trên những tấm pha lê lớn nhỏ khác nhau, treo ở từng vị trí khác nhau, dường như đó đều là một bức tranh nhưng được phân làm nhiều phầnkhác nhau và được treo ở những vị trí đặc biệt khác nhau. Bức tranh cóhình đôi mắt được treo ở đầu giường và đối diện với chiếc đàn, đôi môiđược tách nhỏ thành ba bức tranh nhỏ treo trên tường gần ghế sofa, đôitay được treo ở bức tường gần cửa ra vào, tất cả đều tạo nên một phongcách độc đáo rất đẹp và cũng rất sang trọng.Trên chiếc bàn cạnh giườngngủ là bức ảnh của cậu và chị, trông hai người rất thân thiết, chị hơingả đầu về phía cậu, còn cậu thì vẫn vậy, vẫn cái gương mặt nhẹ nhàng và dịu dàng đấy, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc…
Kẹp dưới khung ảnh một mảnh giấy nhắn nhỏ, cô bé lặng lẽ bước ra khỏitòa biệt thự tráng lệ, trong lòng đầy những câu hỏi là một trái tim khóhiểu.