-Mày còn về căm nhà này làm gì nữa? Sao mày không theo luôn đi.
- Trên giấy tờ, tôi vẫn là con của ông, tôi vẫn có quyền bước chân vào căn nhà này.
- Mày vẫn còn nghĩ rằng mày là con tao ư? Một mụ điên mới đẻ ra thằng nghiệt chủng như mày....cút ngay khỏi mắt tao ngay....
Chồng sách trên bàn bị chủ tịch Han hất tung xuống đất, mọi thứ chỉ cònlại một đống hỗn độn, rối ren trước mặt...lủi thủi bước ra khỏi cănphòng đó, cậu nhếch mép cười chua chát...Trong thâm tâm người cha đó vốn đã không có cậu, tất cả đã bị đồng tiền và tham vọng nuốt chửng...Vốndĩ cậu định nói với ông rằng đừng tiếp tục cuộc chiến này nữa, cậu sẽkhuyên can mẹ...nhưng giờ đây cái tình phụ tử mỏng manh như sợi chỉ ấycúng đã đứt, chắc sẽ không bao giờ nói lại được nữa....Cậu trở về phòngxách thu dọn đồ đạc và ra đi trong thầm lặng....sau khi đưa lại chìakhóa xe và thẻ tín dụng cho người quản gia, cậu ngẩng đầu nhìn căn nhàlần cuối rồi cũng lặng lẽ ra đi. Nowcs mắt không thể rót xuống, đầu óccúng không thể nghĩ được gì, tất cả đang như một đống tạp nham dày đặctrong tâm trí cậu, về mẹ, về bố, và cả về cái mối tình đơn phương mà cậu đang theo đuổi....Tất cả những gì cậu cố gắng níu giữ đều lần lượt rađi, cậu nâng niu từng thứ quan trong thì chúng lại đều tuột khỏi taycậu....có đau cũng không thể khóc, có khổ cúng không thẻ kêu, có chánnản cúng không thể chết vì bên cạnh cậu còn một người mẹ, một Min Jae....cậu phải ở đó, ở bên cạnh họ để bảo vệ họ...
- Cậu định đi sao?-Giọng nói của mẹ kế độc ác ngân lên phá tan mọi luồng suy nghĩ đang dâng trào trong đầu cậu.
- Không liên quan đến bà.
- Tất nhiên là không liên quan đến tôi, cậu có ở đây hay cậu có ở địa ngục thì đối với tôi không quan trọng...
- vậy bà muốn gì?
- Cậu thông minh lắm cậu Han Tae Sun à.Phiền cậu chuyển lời của tôi tớimẹ cậu...kêu bà ta đừng nên lãng phí sức lực...lấy trứng mà trọiđá...thì kiểu gì cũng vỡ mà thôi...
Bà ta đưa tay chỉnh lại cổ áo và cavat cho Tae Sun, rồi đột ngột xiếtchặt, mọi sự tức giần bà ta đang dồn vào cậu, dôi mắt trợn trừng lên, mở to hết cỡ, hai hàm răng nghiến vào nhau nghe đáng sợ....
Tae Sun nắm chặt lấy tay mụ hất mạnh ra...Khiến mụ ta bất ngờ hẫng chân ngã sõng xoài ra sàn...
- Mày....
- Có thể là đã lâu quá rồi chúng ta không gặp nhau trong căn nhà này....Nói cho bà biết...
Tae Sun ghé sát tai của mụ...
- Tôi không còn là một thằng trẻ con yếu ớt và dễ bị bắt nạt như vậy nữađâu...Ròi cúng có ngày tôi sẽ cho bà được gặp thằng con trai yêu quý của mình...cú đợi đó...sẽ không lâu nữa đâu...
Nói rồi Tae Sun bỏ đi, để lại mụ dì ghẻ với nỗi lo sợ nơm nớp....
..................................
Trong quán café nằm trong một góc khuất vắng người qua lại, một ngườiphụ nữ đẹp đang ngồi nhâm nhi từng giọt café đắng gắt, cái mùi thơm nồng của café và cái cách uống của bà càng làm cho mọi thứ trở nên sangtrọng hơn.
- Thưa phu nhân, tôi đã đưa cậu bé đến.
- Dẫn nó vào đây.
Một cậu nhóc chừng - tuổi rè rụt bước vào.
- Mẹ.....
Cậu chạy đến ôm chầm lấy người phụ nữ, hình bóng người mẹ ghim sâu trong tâm trí cậu, hình bóng người mẹ rời bỏ đứa con của mình với một lờihứa sẽ quay trở lại.
- Mẹ đi đâu mà lâu thế? Con đã đợi mẹ rất lâu rồi, mẹ đến đón con phải không? Hai mẹ con ta lại được sống cùng nhau phải không?
Người phụ nữa gỡ vòng tay cậu bé ra, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của nó.
- Joon của mẹ sống có tốt không?
- Có ạ, ông Nội và bố mẹ nuôi rất tốt với con, cho con ăn ngon, cuối tuần còn đưa con đi chơi nữa, con được ở trong một căn phòng rất to, cónhiều ngườ gọi con là cậu chủ nữa...thích lắm mẹ ạ. Hay tí nữa mẹ cùngcon về gặp mọi người nhé, con sé khoe vói mọi người là con đã gặp đượcmẹ.
- Joo ah, nghe mẹ nói này.
Cậu bé lặng yên nghe kỹ từng lời mẹ cậu căn dặn.
- Bây giờ mẹ không thể đón con đi được, mẹ đang rất bận, con hãy sống cùng ông Nuôi và bố mẹ nuôi một thời gian nữa nhé.
- Không, không đâu, con nhớ mẹ lắm, mẹ phải ở với con, con khong cần gìcả, chỉ cần con được ở bên mẹ, được làm con của mẹ thôi.-Cậu bé khóc nức nở lay lay cánh tay của mẹ.
- Mẹ xin lỗi, mẹ không thể đem theo con đi được, nếu mẹ đem con đi, consẽ bị liên lụy, và mẹ sẽ gặp nguy hiểm. Con hiểu cho mẹ nhé.
Cậu bé lúc này đã thôi khóc, chỉ còn tiếng nấc khe khẽ.
- Thật không? Con không muốn mẹ chết.
- Vậy thì con phải nghe lời mẹ, hãy ngoan ngoãn ở nhà Họ Kim nhé.
- Thế bao giờ mẹ lại đến?
- Mẹ sẽ đến khi có thời gian.
- Nhớ đến thăm con thường xuyên nhé, con nhớ mẹ lắm.
- Được rồi. ah con còn nhớ lời hứa con hứa với mẹ không? Tuyệt đối khôngđược cho ai biết, con là con của mẹ. Nếu chỉ cần con cho một người biếtthôi, mẹ sẽ chết đấy.
Đầu óc ngây thơ của một cậu bé tuổi chỉ biết tin vào những gì mẹ cậunói một cách vô điều kiện, gật đầu lia lịa ôm mẹ một cái rồi cúi đầu ravề, vì mẹ cậu có thể làm tất cả.
Và người đàn bà đó không hề biết rằng ở một góc khuất của cửa hàng, mộtcậu bé đang ngồi ăn bánh kem và nghe được hết câu chuyện...cậu bé ngâythơ tự nhủ với lòng mình rằng cậu sẽ giữ bí mật này hộ người đàn bà...vì dù sao đó cúng là người mẹ thứ của cậu...cậu khong muốn lại mất đimột người mẹ nữa...
- Con về rồi ah??? Con đã đi đâu mấy hôm nay vậy?-Bà Jin Hye đưa cốc nước cho Tae Sun và lo lắng hỏi.
- Mẹ không phải lo đâu, con về nhà lấy nốt đồ đạc, tiện thể đi thăm vài người bạn.
- Lần sau đi đâu là phải báo cho mẹ một tiếng, mẹ chỉ sợ con giận mẹ lúc đó rồi không về đây với mẹ nữa...
Tae Sun cần lấy tay mẹ, cậu gối đầu lên đùi mẹ rồi nhắm mắt lại...
- Mẹ đừng lo, giờ đây con sẽ không can thiệp vào kế hoạch của mẹ nữa...con sẽ chỉ ở đây bên cạnh mẹ thôi...
Cậu thiếp đi trong lòng mẹ, ánh mắt mệt mỏi hằn rõ trên gương mặt tiều tuy ấy...