Một tuần trôi qua từ cái ngày ấy, không biết giờ này Tae Sun ra sao? Cậu ấy đã xuất viện hay chưa..? Lăn lăn chiếc bút trên mặt bàn, Min Jae khôngtài nào đẩy được cái tên Han Tae Sun ra khỏi đầu.Thở dài một cái, MinJae lê cái thân xác mệt mỏi xuống cantin nạp năng lượng.
Cantin vắng hoe...đơn giản vì đang trong giờ học, và cũng như thườngngày Joo Won luôn ngủ ở đúng chỗ đó...và vào đúng tiết của giáo viên chủ nhiệm...album mơi cũng đã phát hành được hơn nửa năm vậy mà tầm ảnhhưởng chẳng giảm đi chút nào...Ngoài mái tóc ra chẳng thấy mặt mũi đâucả...quà rồi kẹo rồi bánh rồi socola...đầy kín bàn...
Cô bé không muốn đánh thức Joo Won thức dậy nên đã chọn một chỗ ngồicách xa chỗ cậu. Rất may mắn là từ chỗ đó cô bé có thể thấy được rất rõgương mặt tiều tụy của cậu.Từ khi Tae Sun xảy ra chuyện cho tới nay, côbé không còn tâm trí để quan tâm đến Joo Won nữa. Mới chỉ một thời gianngắn mà cậu ấy đã gầy đi nhiều quá....hai gò má nhô cao hơn khiến phầnmá dưới hóp lại, đôi môi hồng hào trước kia giờ cũng nhợt nhạt và khôráp đi rất nhiều....Min Jae không khỏi ngỡ ngàng khi nhìn thấy vẻ suysụp của Joo Won.
- Này....-Min Jae lay Joo Won tỉnh dậy.
Theo quán tính Joo Won ngước mắt lên nhìn Min Jae.
- Dạo này....lại không ăn được ah?
Joo Won không nói gì, chỉ lặng kéo tay Min Jae ra khỏi cantin.
Sân trường đang trong giờ học thật yên tĩnh, trong một góc khuất râm mát của sân trường...
- Cậu....làm ban gái tôi nhé....hãy ở bên tôi...
- Cậu sao vậy?....sao tự nhiên lại nói như vậy?-Min Jae ngắt lời Joo WOn.
- Chỉ một tháng thôi...
- Sao vậy? Một tháng là sao?
- Chỉ cần cậu ở bên tôi một tháng thôi...- Joo Won nhìn Min Jae và nói bặng giọng chân thành....
- Một tháng nữa.......cậu đi đâu sao?
- Một tháng nữa....tôi sẽ đi Mĩ...và không quay về Hàn Quốc nữa...
- Vậy và cậu cần tôi ở bên cậu trong một tháng ròi lại bỏ đi như lần trước đúng không..-Min Jae nói bằng giọng mỉa mai.
- ............
- Cậu nghĩ tôi dễ bị đùa cợt như vậy sao?
- Không phải như vậy.....
- Thôi đi...-Min Jae ngắt lời...
- Thật sự là cậu còn tệ hại hơn cả Tae Sun nữa...cậu luôn chỉ nghĩ tớicảm nhận của bản thân...đến rôi đi theo ý thích của cậu...rồi nói nhưvậy...cậu nghĩ là tôi sẽ vui vẻ chấp nhận sao? Đúng...tôi đã từng rấtthích cậu....đã từng khóc vì cậu...từng mong rằng cậu quay lại và thíchtôi....và tôi đã từng cho rằng nhờ có cậu mà tôi có thể học được ở ngôitrường này....nhưng tôi đã nhầm....thật nực cười....
Nhìn theo bóng dáng Min Jae xa dần....mọi thứ bỗng trở nên mờ dần...cậuôm bụng gục xuống...thuốc giảm đau...cậu với lấy lọ thuốc giảm đau trong túi áo....không kịp....banftay cậu run run...những viên thuốc từ tronglọ lăn ra trượt dài trên tay rồi rơi tung tóe trên nền đất....
- Min Jae ah...-Cậu gọi cô bé bằng giọng yếu ớt...hơi thở bắt đầu dồn dập....mồ hôi hột chảy ra...mặt cậu nhăn lại....
Một viên thuốc bất chợt lăm đến chân Min Jae....cô bé quay đầu lại vàcái cảnh tượng hãi hùng của ngày trước lại hiện ra trước mắt...Joo Woonđang gục trên nền đất bên cạnh những viên thuốc lấm lem vỡ vụn trên nềnđất....