.
“Mình thích một chàng trai, tạm thời gọi cậu ấy là Thiên Yết đi.
Vào lễ khai giảng năm lớp mười, mình đã bắt đầu chú ý đến cậu ấy. Ban giám hiệu thì cứ nói hết chuyện này đến chuyện kia, mặc kệ đám học sinh ngồi bên dưới hứng chịu cái nắng chói chang.
Mình sợ người lạ, vừa vào trường mới nên mình còn hơi nhút nhát. Tất cả sức lực của mình đều dành để chống chọi với ánh mặt trời gay gắt, cũng không có tâm trạng làm quen với bạn học ngồi bên cạnh.
Thiên Yết ngồi đằng sau, phía bên phải của mình, cậu ấy xếp mấy tờ giấy quảng cáo thành cây quạt rồi dùng sức mà quạt. Không biết vì mình đổ nhiều mồ hôi hay mặt mình quá nhợt nhạt, ban đầu cậu ấy đang quạt cho bản thân, sau đó lại nghiêng về phía mình mang theo làn gió mát mẻ.
Dưới cái nắng chói chang, có một làn gió mát lạnh ập vào mặt, còn gì rụng tim hơn cái này không?
Khi đó mình thật sự choáng váng, ngay cả câu cảm ơn cũng không còn sức để nói.
Không lâu sau đợt huấn luyện quân sự, cậu ấy đã bị rám nắng. Cô bạn đứng cạnh mình trong kỳ quân sự, mỗi khi rảnh rỗi luôn nói về những cậu bạn đẹp trai trong lớp. Khi mình đưa mắt nhìn sang, cùng một màu da, nhưng dựa vào đường nét trên khuôn mặt, chỉ có cậu ấy là nổi bật trong đám người.
Khi đó, ấn tượng của mình về cậu ấy chỉ dừng lại ở mức một người tốt bụng đã quạt cho mình dưới trời nắng gay gắt.
Thiên Yết lạnh lùng, cũng hơi kỳ lạ và còn rất thích ngủ. Bình thường không ngủ thì ngẩn người, cả ngày chìm đắm trong thế giới riêng. Cậu ấy có tài năng khác thường, vì ba là giáo viên Tiếng Anh nên thành tích môn Toán và Tiếng Anh đứng đầu lớp, nhưng môn Ngữ Văn thì… Mình không biết nói gì hơn.
Đây cũng là một điều may mắn, mình làm đại biểu môn Ngữ Văn của lớp nên được tiếp xúc với cậu ấy khá nhiều.
Giáo viên môn Toán và Tiếng Anh coi cậu như bảo vật trong lòng bàn tay, còn giáo viên Ngữ Văn lại xem cậu như cái đinh trong mắt. Đối với các môn khác, khi cậu ngủ, giáo viên cũng đành ngó lơ, dù sao cậu cũng không làm phiền bạn học khác, nhưng trong tiết Ngữ Văn, chỉ cần cậu hơi híp mắt một chút là đã bị giáo viên phạt đứng. Giáo viên Ngữ Văn rất nóng tính, tức giận xua tay rồi bỏ về văn phòng, bảo mình đi lấy bài thi về cho các bạn làm.
Lúc mình quay trở lại thì Thiên Yết vẫn còn đứng ở cửa sau, trong miệng ngậm cây kẹo mút. Mình nhịn không được bèn nhìn cậu ấy thêm vài lần, cũng vì ánh mắt này mà cậu ấy đã lấy một cây kẹo từ trong túi đưa cho mình, mình không nhận, thế là cậu ấy bỏ kẹo trên bài thi luôn.
Về sau bạn mình có hỏi, mình là người không thích ăn xí muội, tại sao đột nhiên lại thích ăn kẹo xí muội đường đen. Mình cũng không biết trả lời thế nào, có lẽ là do yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Học kỳ hai của lớp mười, giáo viên đã chuyển Thiên Yết đến ngồi sau lưng mình, mỹ kỳ danh viết (), để mình kèm cậu ấy môn văn, nhưng tật xấu thích ngủ của cậu lại không đổi. Vào tiết Ngữ Văn, chỉ cần mình dựa ra phía sau một chút là có thể nghe được tiếng ngáy nhỏ xíu của cậu ấy.
() Mạc kỳ danh viết: Xuất xứ từ tác phẩm “Đằng Dã tiên sinh” của Lỗ Tấn, nghĩa là tìm một danh nghĩa tốt đẹp cho một hành động nào đó, để che dấu mục đích thật sự.
Lên lớp thì ngủ, thức dậy thì đùa giỡn, làm trò hề trước mặt thầy cô, nhưng cậu vẫn biết có chừng có mực. Trong mắt mình, Thiên Yết vừa lạnh lùng lại vừa đáng yêu.
Cô bạn học cùng cấp hai với mình lại không thích cậu ấy. Mình nghĩ nguyên nhân có thể là do cậu ấykhông chăm chỉ học hành, nhưng thành tích lại tốt hơn bạn mình. Trên đường về nhà, cô ấy vừa luyện nghe Tiếng Anh vừa dùng lời lẽ nói xấu cậu ấy. Mình chỉ yên lặng nghe, lâu lâu lại cười gượng vài ba cái, mình muốn phản bác, nói rằng Thiên Yết không phải người như vậy, thật ra cậu ấy rất tốt, nhưng mình không thể nói, bởi vì mình không có lập trường.
Nói tóm lại, con đường yêu thầm của mình dài đằng đẵng, mình còn phải trải qua chín chín tám mươi mốt khó khăn nữa…”