Lúc lật đến trang giấy cuối cùng, Nguyễn Thu Hỉ nhắm mắt lại, cúi đầu xuống, giống như co mình lại thì có thể không phải nghe những lời mình không muốn nghe nữa. Nhưng chuyện lại không như cô mong muốn, rất lâu sau, Sở Vân đang đứng trước mặt cô mới mở miệng nói:
“Cảm ơn cậu đã thích tớ, nhưng xin lỗi.” Cậu chỉ nói một câu như vậy, gật đầu xin lỗi Nguyễn Thu Hỉ, rồi muốn xoay người rời đi.
Giây phút đó, Nguyễn Thu Hỉ cảm thấy lạc lõng, nhưng rồi lại thở phào nhẹ nhõm, sống lưng luôn ưỡn thẳng cũng thả lỏng. Cô khom người muốn vịn vào cây cột bên cạnh, nhưng quên mất trên đầu mình còn đội cái đầu gấu. Cô vừa cúi đầu, đầu gấu lập tức rơi xuống, lăn trên đất mấy vòng, lại vừa khéo đụng vào chân Sở Vân.
Không xong rồi!
Nguyễn Thu Hỉ hoảng sợ, muốn chạy trốn, nhưng cậu đã quay đầu lại trước khi cô kịp chạy.
“Nguyễn Thu Hỉ!” Sở Vân sợ hãi nói.
“Không phải tớ!” Nguyễn Thu Hỉ che mặt bỏ chạy, nhưng bị Sở Vân túm lấy cổ tay.
“Chính là cậu.” Sở Vân kéo cô lại, nhìn gương mặt đỏ ửng của cô một lúc lâu, đột nhiên, cậu cười thành tiếng: “Sao lại là cậu chứ?”
“Là tớ thì sao chứ?” Nguyễn Thu Hỉ thẹn quá hóa giận, khuôn mặt nóng bỏng. Cô thử vùng vẫy thoát khỏi tay cậu nhưng lại tốn công vô ích.
Cô nóng nảy, cậu lại cười giải thích: “Sao cậu lại tỏ tình trước? Tớ đã chuẩn bị tỏ tình với cậu, nhưng tìm một vòng bên trong cũng không thấy cậu. Không ngờ lại trùng hợpđến vậy, tớ thích cậu mà cậu cũng thích tớ.”
Nguyễn Thu Hỉ còn đang giãy giụa, nghe cậu nói vậy thì ngừng lại, cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết nói từ đâu, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là mừng rỡ, cuối cùng nhướng mày lên, nước mắt trào ra.
Sở Vân dùng tay áo sơ mi của mình lau nước mắt cho cô.
“Anh cũng chúc em tốt nghiệp vui vẻ, bạn gái của anh.”
Sau này, nhớ tới chuyện Nguyễn Thu Hỉ tỏ tình trước, Sở Vân nghi ngờ hỏi:
“Lần đó em tỏ tình với anh, chỉ nói thích anh mà không để lộ mặt, em tỏ tình như vậy còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”
Nguyễn Thu Hỉ nằm trên đùi anh, bình tĩnh xem truyện tranh, nói: “Tỏ tình ấy à, chính là nói ra lòng mình với đối phương, em tỏ tình chính là nói cho đối phương biết lòng em, chứ không phải muốn yêu cầu một mối quan hệ.”
Sở Vân sầm mặt lại: “Nghĩa là lúc đó em không muốn ở bên anh đúng không?”
Nguyễn Thu Hỉ suy nghĩ một hồi, hình như đúng là vậy, chuyện ở bên anh, cô không dám nghĩ tới. Nhưng nhìn mặt Sở Vân đã xanh mét, cô không thể làm gì khác hơn là bò dậy, ôm mặt anh, cười nói: “Vậy nên có thể ở bên anh chính là hạnh phúc bất ngờ của em.”
Lúc này, chân mày Sở Vân mới giãn ra.
Sở Vân có một cô em gái học lớp mười một, tên là Sở Tình. Sau khi cô ở bên Sở Vân mới phát hiện điều này. Lần đầu tiên gặp em gái của anh, cô sợ ngây người. Đây đây đây… Không phải là em gái mang ID Sco sao?
Trái lại, Sở Tình rất thản nhiên chào Nguyễn Thu Hỉ: “Hi, chào chị, Cất Giấu Chuyện Vui Vẻ, sau này phải đổi cách xưng hô, gọi chị là chị dâu rồi.”
Sở Vân cũng ngạc nhiên vì Sở Tình lại biết Nguyễn Thu Hỉ, cô cười nhạt giải thích, ai ngờ vừa nghe xong, Sở Vân đã sầm mặt lại.
“Sở Tình, có phải em lại lén dùng máy tính của anh không?”
Sở Tình cười nói: “Ai bảo anh lề mề chi? Thích người ta còn không nói cho người ta biết, đúng lúc em tìm được Weibo của chị dâu nên muốn giúp hai người thôi, không thì không biết hai người sẽ yêu đơn phương nhau đến ngày tháng năm nào nữa.”
Cung Song Ngư và cung Thiên Yết, chỉ số yêu nhau của hai bên là một trăm phần trăm, cả hai đều là chòm sao thuộc nhóm nước, một yếu một mạnh, một mềm mại một cứng rắn, bổ sung cho nhau, chính là cặp đôi trời đất tác thành.
Vậy nên, nhất định phải hạnh phúc.