Tô Yến tươi tỉnh trở lại, nhanh chóng kéo cả Phong Vân cùng Đường Song Nguyệt ra ngoài.
Trà Châu quả nhiên là danh xứng với thực.
Đường phố tấp nập, thương nhân đông đúc.
Tô Yến dường như quen với tất cả hàng quán ở đây.
Nàng ta đi tới chỗ nào cũng nghe một câu: "Tô Yến cô nương." Phong Vân nhìn bộ dạng của Tô Yến có chút ghét bỏ, trông nàng ta chẳng đáng tin chút nào.
Còn Đường Song Nguyệt, nàng cũng chẳng quan tâm lắm, thấy chỗ nào hay hay lại kéo Phong Vân tấp vào.
Cứ như vậy, tới xế chiều, Tô Yến đưa bọn họ đến một trà lâu gần bến cảng.
Phong Vân mệt mỏi quăng đống đồ lên bàn.
Nàng thực sự cảm thán khả năng vơ vét đồ của tiểu thư nhà mình: "Người mua nhiều đồ quá rồi.
Ba người chúng ta không thể ăn hết được."
Đường Song Nguyệt phẩy phẩy tay nói: "Em yên tâm, với ta không gì là không thể." Vừa nói nàng vừa ăn một miếng bánh táo, hương vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng.
Đường Song Nguyệt như một đứa trẻ, có đồ ăn ngon liền nhoẻn miệng cười.
Cả Tô Yến lẫn Phong Vân tuy không phải lần đầu thấy bộ dạng tham ăn của nàng, nhưng cơ bản vẫn không tin nổi đây thực sự là môn chủ của bọn họ.
Lúc đó, gần thành Trà Châu.
Một thiếu niên mặc hắc y, thúc ngựa điên cuồng đuổi theo vị nam tử phía trước, không ngừng gọi: "Công tử! Công tử! Người không thể bỏ đi như thế a.
Sắp tới đại hôn rồi, người không thể bỏ đi như vậy a.
Công tử! Công tử! Chờ ta với a." Đám người qua đường vừa né sang một bên vừa tụm lại bàn tán: "Vị công tử này nếu không phải bỏ đi theo ý trung nhân thì cũng là do tân nương quá xấu rồi.
Đúng đúng, chính là như vậy." Bọn họ xì xầm một hồi rồi cũng tự giải tán.
Nhưng có ai ngờ, vị công tử kia là lục hoàng tử của Hạ quốc mà người đuổi theo lại chính là hộ vệ thân cận của hắn.
Khi trời bắt đầu sẩm tối, Hạ Tử Phong cũng tới thành Trà Châu, sau đó lẩn vào đám người, thành công cắt đuôi Hàn Kỳ.
Hắn vốn không thích hôn sự này, muốn trốn đi liền bị Hàn Kỳ phát hiện.
Hạ Tử Phong cảm thấy Hàn Kỳ mọi khi rất nghe lời hắn nhưng sao đến chuyện này lại không nghe hắn nữa vậy.
Hạ Tử Phong cũng lười nghĩ tiếp, hắn đói rồi phải kiếm cái gì để ăn đã.
Lúc đó, ba người nhóm Tô Yến đang ngồi ăn tối ở một tửu lầu.
Đường Song Nguyệt có chút thắc mắc hỏi: "Tối nay ở Trà Châu có chuyện vui à? Sao ta thấy ai cũng mua hoa đăng vậy?"
Tô Yến đặt bát xuống, nói: "Cũng không có gì.
Đây là phong tục của Trà Châu thôi.
Mỗi khi có chuyện vui, bọn họ đều ra sông Tây An thả hoa đăng, coi như là một cách cầu bình an vậy.
Mà chuyện vui chính là hôn lễ của người với An vương điện hạ."
Đường Song Nguyệt ngừng đũa, ánh mắt khó hiểu nhìn Tô Yến hỏi: "An vương lại là vị nào? Không phải ta lấy lục hoàng tử à?" Tô Yến bỗng nhiên bật cười, nói: "Tiểu thư của ta ơi, An vương chính là lục hoàng tử đó.
Lục hoàng tử được phong làm An vương từ khá lâu rồi nhưng hắn nói không thích danh xưng này, một năm ở trong phủ cũng chỉ có bốn lần nên mọi người cũng quên luôn cái tên này."
Đường Song Nguyệt uống một ngụm nước, nói: "Vậy à.
Hay chút nữa chúng ta cũng thả hoa đăng đi, tiện thể cầu cho hôn sự của ta không quá loạn." Tô Yến nhìn Phong Vân không hẹn mà cùng nghĩ "Tiểu thư nhà nàng đúng là lạc quan."
Không lâu sau, Đường Song Nguyệt cũng tới được bến cảng sông Tây An, người dân ở đây đều dùng một cây gậy dài, cho hoa đăng vào đó rồi mới thả xuống.
Nàng vừa quay đi tìm chỗ thả thì người dân xô lên phía trước, vô tình tách nàng với Phong Vân và Tô Yến.
Đường Song Nguyệt cũng không hoảng sợ, tiếp tục công việc thả hoa đăng.
Dù sao nàng cũng tin tưởng năng lực tìm kiếm của hai người họ.
Đường Song Nguyệt đi thêm một đoạn, thấy chỗ này có vẻ không đông lắm, trùng hợp thay có một vị nam tử cũng đang thả hoa đăng gần đó.
Nàng vui vẻ đến gần hỏi: "Vị công tử này, có thể cho ta mượn cây gậy của ngươi một chút không?" Người này không ai khác chính là Hạ Tử Phong.
Hắn cảm thấy mấy việc này khá thú vị nên cũng ra đây thử một chút.
Hắn nhìn nữ tử trước mặt, đôi mắt xanh của nàng lập tức thu hút hắn.
Hạ Tử Phong trước nay gặp qua vô số người, cũng từng đi đến Lương quốc, nơi mà những người ở đó được coi là dị nhân vì mái tóc và màu mắt khác lạ của họ.
Nhưng đây là lần đầu tiên, hắn nhìn thấy một nữ tử có đôi mắt màu xanh.
Nàng có chút khiến hắn không nói nên lời.
Đường Song Nguyệt thấy hắn ta cứ nhìn chăm chăm như vậy, khó chịu nói: "Này, cho ta mượn cái cây của ngươi một chút có được không hả?" Hạ Tử Phong lúc này mới thôi ngẩn ngơ, đưa gậy cho nàng.
Đường Song Nguyệt cười một cái coi như cảm ơn.
Nàng cho hoa đăng của mình vào cái vòng nhỏ phía đầu gậy rồi bắt đầu thả xuống nhưng mà nàng thả không tới mặt nước.
Hạ Tử Phong có ý muốn giúp liền nói: "Để ta giúp cô nương." Đường Song Nguyệt có hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn đưa cho hắn.
Hạ Tử Phong nhận lấy cái gậy cúi người thả xuống.
Khi chiếc hoa đăng kia gần chạm mặt nước thì trời bỗng nổi gió lớn.
Chiếc hoa đăng không an phận đó cứ thế ụp xuống mặt nước khiến nến bên trong cũng tắt luôn.
Nàng nhìn một màn này trong lòng gào thét, đây là ông trời không muốn giúp nàng mà.
Hạ Tử Phong đứng bên cạnh nhìn khuôn mặt có chút tiu nghỉu của Đường Song Nguyệt, không biết phải làm sao.
Nàng đang định quay người bỏ đi thì hắn vội kéo lại..