Đám hạ nhận nhìn thấy họ vội chạy đi bẩm báo.
Lúc sau Lương mama từ tốn bước tới dẫn hai người vào.
Trường Xuân cung của hoàng hậu tuy rộng lớn nhưng không màu mè rực rỡ.
Hạ nhân ở đây cũng không nhiều.
Đường Song Nguyệt thật muốn tháo băng mắt ra xem thế nào.
Lương mama dẫn họ đến hoa viên bên cạnh, đúng lúc tam công chúa cũng có ở đây.
Hạ Tử Phong và Đường Song Nguyệt cúi người hành lễ với hoàng đế và hoàng hậu sau đó dâng trà thỉnh an.
Hoàng hậu nhìn Đường Song Nguyệt đánh giá một lượt, so với những thông tin mình có được, người con dâu này có vẻ không tệ.
Tam công chúa Tịch Nhan năm nay mười một tuổi, là một cô nương hoạt bát, lanh lợi nhưng có chút tinh nghịch.
Lúc nàng nhìn thấy Hạ Tử Phong thì vô cùng vui vẻ, chạy tới ôm lấy hắn.
Nàng chính là thích vị hoàng huynh này nhất.
Lục huynh của nàng mỗi lần từ bên ngoài trở về đều mang theo rất nhiều thứ đồ thú vị.
Lúc đầu Tịch Nhan không thích bị lục huynh cùng với nhị huynh ép đọc sách, học võ.
Nàng nghĩ mình là công chúa, đọc sách thì còn tạm nhưng học võ thì không cần thiết.
Ai ngờ mấy cái võ công mèo cào nhị huynh dạy lại tự cứu nàng một mạng.
Lần này nghe tin lục huynh trở về, Tịch Nhan ra tận cổng cung đón.
Lúc nàng biết tin Hạ Tử Phong phải tổ chức đại hôn, nàng bám theo hắn, khóc nháo một trận không buông.
Cuối cùng Hạ Tử Phong phải hứa với Tịch Nhan trong những ngày hắn còn ở kinh thành thì mỗi ngày vào cung chơi với nàng một lần.
Hôm nay là lần đầu nàng nhìn thấy Đường Song Nguyệt nên có chút bất ngờ.
Nàng không nghĩ vị tẩu tẩu này lại bị mù thật đâu.
Trong khi mọi người đang trò chuyện thì Tịch Nhan đứng dậy đi vòng vòng quanh người Đường Song Nguyệt.
Hoàng hậu thấy nàng có hơi thất lễ liền quát nhẹ: "Nhan Nhi, mau ngồi xuống." Tịch Nhan không chịu, vẫn tiếp tục "nghiên cứu" vị tẩu tử này.
Hoàng thượng có chuyện muốn bàn với Hạ Tử Phong nên hai người họ chuẩn bị rời đi.
Hoàng thượng nói mọi người không cần hành lễ cứ tiếp tục trò chuyện.
Khi hai người họ còn chưa bước được mấy bước liền nghe "A" một tiếng lớn.
Băng mắt của Đường Song Nguyệt rơi xuống.
Phong Vân lần đầu gặp trường hợp này cũng vội vàng nhặt lấy miếng vải.
Cũng không phải tự nhiên mà băng mắt của nàng tuột ra, người tháo xuống chỉ có thể là Tịch Nhan công chúa đang tò mò kia thôi.
Một tiếng "A" của nàng hấp dẫn sự chú ý của mọi người trong đó có cả Hạ Tử Phong.
Hắn nhìn gương mặt nàng, đừng nói là tỷ muội song sinh, hắn thật muốn khẳng định nàng chính là cô nương lần trước hắn gặp.
Đường Song Nguyệt tuy băng mắt đã rơi nhưng nàng nhất quyết không mở mắt.
Phong Vân cũng đã nhanh chóng giúp nàng thắt lại.
Bên kia, Tịch Nhan đang bị hoàng hậu trách mắng.
Đường Song Nguyệt vốn là người dễ tức giận nhưng đây là hoàng cung, nàng phải nhịn, phải diễn vai một người thật bao dung.
Nàng nói với hoàng hậu: "Mẫu hậu đừng trách mắng muội ấy.
Muội ấy chỉ là tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, nhắc nhở một chút là được rồi.
Con cũng không có tổn hại gì."
Hoàng hậu nghe nàng nói thế cũng không trách Tịch Nhan nữa.
Hoàng hậu bảo Tịch Nhan mau xin lỗi tẩu tẩu.
Tam công chúa có chút không chịu hợp tác lại nhìn thấy lục ca đang nhìn mình liền nhanh chóng nói: "Xin lỗi tẩu tẩu.
Lần sau muội sẽ không như thế nữa." Đường Song Nguyệt cười một cái rồi gật đầu.
Ở bên này, hoàng thượng thấy Hạ Tử Phong còn chưa chịu đi liền gọi: "Phong Nhi, đi thôi." Hạ Tử Phong tiến tới, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Trên đường trở về An Vương phủ, Phong Vân nói với Đường Song Nguyệt: "Lúc đó quả thật dọa chết ta rồi.
Tam công chúa đó cũng thật là.
Chút nữa bí.." Đường Song Nguyệt ra hiệu cho Phong Vân im lặng một chút, nàng nói: "Em bảo phu xe đi tới chỗ nào bán hoa đi." Phong Vân chợt nhận ra tại sao tiểu thư bảo nàng im lặng.
Mọi thứ chỉ sợ tai vách mạch rừng.
Phu xe đưa hai người họ đến một nơi gọi là Vạn Thảo Đường.
Ở đây không chỉ bán hoa mà còn bán cả thảo dược nữa.
Đường Song Nguyệt nói phu xe chờ ở ngoài, nàng sẽ tự mình đi xem.
Lầu một, lầu hai của Vạn Thảo Đường có mấy trăm mẫu chiết của các loại cây, hoa; lầu ba, lầu bốn là nơi để thảo dược.
Quả nhiên gọi là Vạn Thảo Đường cũng không sai chút nào.
Chủ của Vạn Thảo Đường là một vị công tử trẻ tuổi nhưng không ai biết tên họ đầy đủ của hắn là gì, chỉ biết mọi người gọi hắn là Lâm đường chủ.
Khi Đường Song Nguyệt vừa bước vào liền thu hút sự chú ý của mọi người.
Bọn họ cũng chỉ là hiếu kì về đôi mắt của nàng.
Phong Vân cùng nàng đi xem một vòng.
Phong Vân vừa đi vừa nói sơ qua các mẫu cây ở đây.
Đúng lúc Lâm đường chủ cùng hạ nhân từ lầu hai đi xuống.
Hắn nhìn qua liền nhận ra Đường Song Nguyệt là An Vương phi.
Miệng hắn cười một cái rồi đi tới chào hỏi: "Đây chẳng phải là An Vương phi sao? Quả thực là rồng tới nhà tôm.".