Bụp, bụp, bụp từ phía đại điện vang lên tiếng đốt pháo hoa.
Đường Song Nguyệt nghe thấy liền giật mình tỉnh dậy.
Nàng mở cửa bước ra cảm giác Tô Yến và mấy cung nữ không có ở đây, có lẽ họ đi xem pháo hoa rồi.
Đường Song Nguyệt giả vờ ho hai tiếng khiến bọn họ giật mình vội quay vào.
Nàng liền bật cười, nói: "Nếu mọi người muốn đi xem thì cứ đi đi." Một cung nữ dè dặt trả lời: "Chúng nô tỳ không thể tự ý rời khỏi." "Không sao, cứ đi đi, ta cho phép." Mấy cung nữ vui vẻ hành lễ rồi nhanh chóng kéo nhau đi.
Đường Song Nguyệt hướng về phía Tô Yến, hỏi: "Ngươi không đi à?" Tô Yến cật lực gật đầu nhưng ánh mắt thi thoảng vẫn hướng về ánh sáng rực rỡ trên bầu trời.
Nàng vỗ vỗ vai Tô Yến nói nhỏ: "Hay vậy đi, dù sao ngươi cũng không đi xem thì qua Ngự Thiện phòng lấy cho ta ít điểm tâm.
Bây giờ ta có hơi đói."
Tô Yến gật đầu, khi vừa bước tới cổng còn nghe Đường Song Nguyệt nói vọng theo: "Nếu tiện đường thì qua đại điện xem náo nhiệt rồi về kể cho ta đấy." Nụ cười trên môi nàng ta tươi thêm mấy phần, quả nhiên chỉ có Đường Song Nguyệt mới quan tâm bọn họ như vậy.
Đường Song Nguyệt thấy chẳng còn ai liền vươn vai, tính quay lại phòng chờ Tô Yến và Hạ Tử Phong tới.
Không ngờ vừa quay người, nàng bị một kẻ chụp thuốc mê.
Đường Song Nguyệt trực tiếp ngất đi.
Kẻ đó nhanh chóng kéo nàng vào trong, một kẻ khác ở ngoài bắt đầu đổ dầu hỏa xung quanh.
Khi chúng vừa quăng mồi lửa xuống đất, một cung nữ bị cảnh tượng trước mắt làm cho thất kinh liền hét lên sau đó chạy đi.
Một kẻ lấy phi tiêu ra rồi phóng về phía cung nữ, nàng ta như vậy liền mất mạng.
Bọn chúng cũng rất thuần thục để cái xác nằm cạnh Đường Song Nguyệt, sau đó biến mất.
Lửa bùng lên dữ dội, rất nhanh đã bén vào bên trong.
Hòa An cung không lớn nên chỉ trong phút chốc đã chìm trong biển lửa.
Cho tới khi Tô Yến trở lại, cảnh tượng đã quá mức kinh khủng, không khí nóng hầm hập phả ra xung quanh.
Nàng ta vứt hộp điểm tâm trong tay, cố chấp xông vào.
Nhưng chỉ sợ bây giờ lao vào thứ chờ Tô Yến chính là con đường chết.
Tô Yến chỉ còn cách dùng hết tốc lực đi tới đại điện tìm Hạ Tử Phong, trên đường đi không ngừng báo cho đám nô tài Hòa An cung bị cháy.
Nàng ta từ trong đám người tìm thấy Hạ Tử Phong, bắt đầu khóc lớn: "Vương gia, ngài mau đi cứu vương phi đi.
Hòa An cung bị cháy rồi.
Vương phi.."
Hạ Tử Phong thấy Tô Yến mặt mũi lấm lem chạy tới, khóc lóc thảm thiết, cũng từ trong lời nàng ta nghe ra vấn đề, không nói hai lời liền phi như bay tới Hòa An cung.
Khi bọn họ tới nơi, những cung nữ, nô tài kia đã dập được một phần ba ngọn lửa.
Hạ Tử Phong định trực tiếp xông vào liền bị Nhị huynh hắn ôm ngang người.
Hắn như con thú hoang mất kiểm soát, trừng mắt với Hạ Tử Ngôn: "Huynh mau thả đệ ra, Tiểu Nguyệt còn ở trong đấy, đệ phải đi cứu nàng." "Cho dù bây giờ đệ có vào đó, Tiểu Nguyệt cũng đã.." Nửa câu sau Hạ Tử Ngôn không dám nói, Hạ Tử Phong không chịu vẫn sống chết đòi vào.
Hạ Tử Ngôn liền bất đắc dĩ phải đánh ngất hắn.
Nửa canh giờ trôi qua, phần lớn lửa ở Hòa An cung đã được dập tắt.
Tô Yến vội vàng đi tới tìm kiếm bóng dáng của Đường Song Nguyệt.
Lúc đi tới căn phòng mà nàng từng ngủ, Tô Yến như chết lặng.
Trên mặt đất, một thi thể cháy đen không thành hình, xung quanh còn vương vãi vài món trang sức.
Hạ Tử Phong cũng nhanh chóng tỉnh lại, lúc này Hạ Tử Ngôn không ngăn hắn nữa, để hắn tự vào.
Hắn đi theo tiếng khóc của Tô Yến, hắn thật sự không dám tin cái thi thể kia là của Đường Song Nguyệt.
Tô Yến quay đầu chỉ thấy Hạ Tử Phong đứng im như phỗng, ánh mắt chăm chăm nhìn xuống.
Nàng ta đưa cho hắn chiếc khăn tay gói mấy món trang sức: "Đây đều là đồ của vương phi.
Có lẽ..
người đã đi thật rồi." Tô Yến vừa nói, nước mắt theo đó không ngừng chảy xuống.
Hạ Tử Phong đưa tay nhận lấy, hắn không nói gì, mang theo ánh mắt vô hồn trở ra ngoài.
Hạ Tử Ngôn đặt tay lên vai hắn liền bị hắn gạt ra.
Bóng lưng Hạ Tử Phong trải dài dưới ánh sáng lờ mờ trong đêm tối.
Lúc đi ngang qua đám người tới hóng chuyện, hắn loáng thoáng nghe thấy có tiếng nói nhỏ: "Ta đã nói rồi mà, nàng ta đúng là thứ xui xẻo.
Ngày đó sao không chết luôn đi, trở về làm gì để rồi hoàng thất ta lại mang tiếng xấu.
Ha ha."
Hạ Tử Phong lần tìm theo giọng nói, hắn phát hiện ra đó là Khương Thị.
Điều không ngờ tới nhất là hắn xông tới túm lấy cổ áo của nàng ta, nói như hét vào mặt: "Rốt cuộc Tiểu Nguyệt đã làm gì tẩu mà tẩu cứ phải gây khó dễ cho nàng ấy? Bây giờ nàng ấy đi rồi, một câu chia buồn cũng không có mà còn dám chỉ trích nàng ấy sao?"
Đột nhiên Hạ Tử Phong bị kéo ra, Chát một bạt tai đánh thẳng lên mặt hắn.
Cái tát này là của Hạ Tử Nhiên cũng là tam hoàng huynh của hắn.
"Đệ nghĩ đệ đang làm cái gì vậy hả? Đây là tẩu tử của đệ.
Như thế này còn ra thể thống gì nữa." Hạ Tử Nhiên đỏ mặt quát mắng.
Hạ Tử Ngôn lo lắng Lục đệ của mình nghĩ quẩn làm liều nên đi theo, không ngờ rất nhanh đã phải chứng kiến cảnh này.
Hắn vội tới giảng hòa, nói với Hạ Tử Nhiên: "Tam đệ mau đưa vương phi của đệ về đi.
Tối nay đã xảy ra nhiều chyện lắm rồi.
Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
Chờ chuyện này qua đi ta sẽ bắt hắn tới xin lỗi.".