Đường Song Nguyệt quay đầu nhìn lại, bỗng có chút xúc động không nói nên lời.
Người nọ cầm lấy tay nàng, bắt đầu khóc.
Đường Song Nguyệt an ủi: "Tịnh Nhã, lâu rồi không gặp.
Ngươi đã làm mẫu thân rồi mà sao vẫn dễ xúc động như nữ hài mới lớn vậy?" "Ta còn tưởng..
ta còn tưởng..
sẽ không bao giờ được gặp tiểu thư nữa." "Không phải ta đã về rồi sao? Nín đi nào."
Tịnh Nhã kéo Đường Song Nguyệt ngồi xuống rồi nhìn chăm chăm như thể chỉ cần chớp mắt là nàng sẽ biến mất vậy.
Đường Song Nguyệt chỉ cười, chờ nàng ta bình tâm lại mới bắt đầu hỏi chuyện: "Mọi người vẫn khỏe chứ? Chà, mới đó đã nửa năm không gặp rồi." "Cũng tốt lắm.
Chỉ là lúc nhận được tin kia, tinh thần mọi người xuống dốc hẳn.
Khi ta nhận được thư của Phong Vũ, hận không thể cùng mọi người tới đó gặp người."
Nhờ có Tịnh Nhã, Đường Song Nguyệt dễ dàng vào được Lương quốc, thuận lợi làm thêm được một cái lệnh bài thông quan.
Đi mất nửa canh giờ, Tịnh Nhã dẫn nàng tới một tửu lầu tên là Nhất Niệm.
Đường Song Nguyệt không rõ chỗ này lắm, chỉ thấy Tịnh Nhã kéo nàng vào trong.
Mấy người đang dọn dẹp trông thấy Tịnh Nhã lập tức cúi đầu, nàng ta liền gật đầu một cái.
Lại băng qua một dãy phòng, Tịnh Nhã dừng trước một cánh cổng.
Tiếng kẹt, kẹt nặng nề vang lên, những người ở phía sau cánh cổng chợt dừng động tác nhìn về phía bên này.
Gương mặt Đường Song Nguyệt vừa xuất hiện, bọn họ đồng loạt quỳ gối gọi một tiếng "môn chủ".
Nàng vừa kinh ngạc vừa xúc động chạy tới đỡ từng người lên.
Đường Song Nguyệt tuy vui mừng nhưng chợt hắng giọng: "Làm sao mấy người biết ta là môn chủ? Không nghi ngờ ta là người khác dịch dung thành sao?"
Vệ An - người đang cầm rìu đứng cạnh đống gỗ, sang sảng lên tiếng: "Tịnh Nhã là người thế nào? Môn chủ là người thế nào? Nơi này ngoại trừ người của Liên Sinh môn còn ai dám tự ý ra vào?"
Đường Song Nguyệt cố ý phản bác lời Vệ An: "Cứ cho là ngươi tin nhưng chắc gì người khác đã tin?" "Là người của Liên Sinh môn không thể không nhận ra người." Lời hắn vừa thốt ra liền nhận được sự hưởng ứng từ những người xung quanh.
Nàng đột nhiên cúi đầu rồi nói với bọn họ: "Đường Song Nguyệt đã về rồi đây.
Cảm ơn các vị vẫn luôn nhớ đến ta." Người của Liên Sinh môn cũng cúi đầu với nàng.
Liên Sinh môn vẫn luôn như vậy, coi trọng lễ nghĩa hơn tất thảy.
Đường Song Nguyệt quay lại nói với Tịnh Nhã: "Tối nay chúng ta mở tiệc mừng đi.
Ngươi giúp ta chuẩn bị một chút." Mọi người nghe xong ai cũng hào hứng hẳn lên.
Tối đến Đường Song Nguyệt trực tiếp trở thành trù sư.
Nàng nấu vài món đơn giản của Đông quốc, rồi lại nấu thêm mấy món đặc sắc nàng thích ăn ở thời hiện đại.
Cuối cùng nướng thêm một mẻ bánh.
Tịnh Tâm - con gái của Tịnh Nhã, một tay cầm đùi gà, tay còn lại nắm lấy váy nàng, nói: "Nguyệt tỷ, tỷ có thể ở lại đây mãi không? Mấy món tỷ nấu thật ngon, chẳng giống như nương." Tịnh Tâm mới bốn tuổi, lời con bé có chút chân thật khiến mọi người ai nấy đều bật cười.
Tịnh Nhã xấu hổ không biết nên giấu mặt đi đâu.
Đường Song Nguyệt không trực tiếp trả lời chỉ nói: "Nếu muội thích, thi thoảng tỷ lại nấu cho muội ăn nhé.
Được không?" Tịnh Tâm gật đầu lia lịa, sau đó lại quay về chỗ Tịnh Nhã ngồi.
Một đêm vui vẻ dần qua di.
Nửa đêm, Đường Song Nguyệt bị mất ngủ đành ra ngoài tản bộ.
Được một lúc, nàng dậm chân một cái liền đứng trên nóc nhà.
Nàng vừa nhìn lên trời vừa lẩm bẩm: "Có khinh công thật tốt nhưng ngoại trừ cái này ra thì đánh nhau cũng không màu mè như trong phim ảnh."
Đường Song nguyệt nghĩ đến Phong Vân, Phong Vũ, còn có Tô Yến vẫn đang ở An vương phủ.
Nàng có nên mau chóng báo tin cho họ biết không? Hắn ta đã quên nàng chưa nhỉ? Bây giờ nàng phải làm sao mới tìm được người giữ chiếc nhẫn kia? Đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Đường Song Nguyệt không nhận ra Tịnh Nhã đang đứng phía sau.
"Thật hiếm khi thấy người lơ đãng thế này." Tịnh Nhã ngồi xuống bên cạnh nàng.
Đường Song Nguyệt cười cười: "Còn không phải do ta làm mọi thứ quá gấp gáp sao?" Tịnh Nhã biết Đường Song Nguyệt không về Đông quốc ngay là vì chiếc nhẫn kia.
Có bao nhiêu người lại không muốn biết thân thế của mình cơ chứ?
Tịnh Nhã không muốn vị nào đó suy tư quá nhiều liền nói: "Người cũng biết đây là Thủy tộc mà phải không? Ba tháng nữa, tân tộc trưởng của Thủy tộc sẽ kế nhiệm, hiện tại người dân ở đây đang tranh nhau vị trí đệ nhất rượu.
Khi đó không chỉ rượu của người được chọn xuất hiện trên bàn tiệc của ngũ tộc trưởng mà còn được quyền yêu cầu một điều.
Người có muốn thử vận may này không?"
Đường Song Nguyệt tất nhiên muốn, tại sao nàng phải đi đường vòng trong khi có cách khác dễ hơn.
Tuy nhiên để thực hiện ngay thì có vẻ hơi khó, nàng tính toán một hồi rồi để Tịnh Nhã sắp xếp giúp mình.
Nàng cũng phải sớm về Đông quốc một chuyến.
Ngày hôm sau, Vệ An nhận phân phó theo Đường Song Nguyệt ra ngoài.
Nàng muốn thử rượu ở đây một chút.
Cả Vệ An và Tịnh Nhã đều là người Thủy tộc, đôi mắt của họ có màu xanh giống nàng, chỉ là màu sắc có nhạt hơn đôi chút.
Dọc đường, Đường Song Nguyệt hỏi thăm vài chuyện bên lề thì biết được ngoài Thủy tộc thì cách phân biệt các tộc nhân khác cũng không khó lắm.
Người Hoa tộc có đôi mắt màu xanh lá, người Hỏa tộc có làn da sẫm màu hơn hẳn, người Kim tộc có mái tóc vàng rực rỡ, người Phong tộc thích tết tóc và đeo nhiều trang sức.
Còn người Bạch tộc thì khá đặc biệt, sau khi bước sang tuổi hai mươi, chỉ trong một tuần mái tóc họ từ đen chuyển sang trắng.
Trong lòng Đường Song Nguyệt liền rối rắm một phen Tóc còn có thể tự đổi màu, này cũng quá đặc sắc đi.
À, không, không, chuyện mình xuyên không còn đặc sắc hơn Bạch tộc nhiều.
Vệ An thấy nàng nhíu mày, tưởng nàng có chuyện, nhã nhặn hỏi: "Tiểu thư không sao chứ?" "Ừ, không có chuyện gì đâu." Đường Song Nguyệt đáp lại.
Sau đó nàng theo chân Vệ An đến mấy nơi bán rượu.
Khi trở về, vò lớn, vò nhỏ đã đầy tay hai người..