Đường Song Nguyệt mặc kệ ánh mắt hiếu kì của những người xung quanh chạy tới trước mặt ông mình bật khóc.
Có lẽ đây là lần thứ hai nàng thấy tủi thân khi sống ở thế giới này.
Ngoại trừ người mẫu phi bạc mệnh kia thì ngoại công chính là người yêu thương nàng nhất.
Nhớ lại hồi nhỏ vì chưa thể thích nghi với cuộc sống ở thế giới mới, Đường Song Nguyệt rất hay trầm ngâm ngồi một góc, không nói chuyện, thi thoảng còn làm mấy trò nguy hiểm chỉ vì mong muốn trở về.
Nhưng cuối cùng vẫn là hiện thực tàn nhẫn, nàng không thể rời khỏi đây.
Nàng từng đứng trước một cái hồ, nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt nước, nàng vẫn muốn thử thêm lần nữa.
Đường Song Nguyệt tự nhủ đây coi như là lần cuối, nếu không có phép màu xảy ra thì nàng cứ chết quách đi cho xong.
Nàng nhắm mắt lại, định nhảy xuống hồ thì một giọng nói đầy khó khăn cất lên: "Tiểu Nguyệt..
ta đã mất đi Thanh Thanh..
giờ ta không thể mất thêm cả con nữa.."
Đường Song Nguyệt quay đầu nhìn lại.
Người đàn ông vừa gọi nàng ở phía xa kia chính là ngoại công của nàng.
Tuổi ông còn chưa tới ngũ tuần nhưng mái tóc đã bạc đi phân nửa.
Nàng ngây ngốc đứng nhìn.
Nàng đã chọn nơi vắng vẻ nhất để không phải lo sợ có người khác nhìn thấy nhưng tại sao người này vẫn dễ tìm thấy nàng như vậy.
Cả hai người đều không nói gì.
Nàng bây giờ còn chưa đến năm tuổi, làm gì có đứa trẻ nào ở tuổi này lại mong muốn chết đi như nàng.
Tại sao nàng không chấp nhận sự thật rằng mình không thể trở về được nữa? Tại sao nàng không thử chấp nhận tình yêu thương của người đứng trước mặt kia?
Không biết qua bao lâu, người đàn ông vẫn mở rộng vòng tay hướng về phía nàng.
Đường Song Nguyệt cuối cùng cũng từ bỏ, òa khóc như một đứa trẻ thực sự rồi nhào vào vòng tay đó.
Tình cảnh bây giờ cũng chẳng khác hồi đó là bao nhưng lần này người giang tay ra lại là nàng.
Ông vỗ vỗ lưng nàng an ủi: "Sao lại khóc như đứa trẻ thế này? Không phải ta vẫn ở đây sao? Mau ngẩng lên để ngoại công xem nào."
Đường Song Nguyệt nước mắt tèm lem, ôm lấy ông mình.
Đã bao lâu rồi nàng không cảm nhận được sự ấm áp như thế này nhỉ? Ngôi nhà của bọn họ cách đây không xa, hai ông cháu coi như vừa đi dạo vừa về nhà.
Nàng dắt ngựa đi phía sau, nhìn bóng lưng phía trước có chút xót xa.
Chốc chốc Đường Song Nguyệt lại thấy ông ghé vào một cửa tiệm mua cái gì đó.
Cho đến khi về tới tận nhà, mở từng gói đồ ra xem nàng mới biết, tất cả những thứ đó đều là món ăn vặt nàng thích.
Nàng cuối cùng thở dài một hơi, sau đó lên tiếng: "Ngoại công, người cùng con uống một chén trà được không?" Tiếng róc rách va vào đáy chén, tạm xóa đi sự tĩnh lặng xung quanh.
Nàng nhấp một ngụm: "Người không có gì muốn nói với con sao?"
Ngoại công của nàng nhẹ nhàng nở nụ cười.
Ông nói: "Ở cái tuổi của ta, mất nhiều hơn được.
Lúc nghe tin con gặp nạn ta đã nghĩ rằng Chà! Thứ duy nhất còn lại của ta ông trời cũng đã lấy đến khi ta nhìn thấy con bên ngoài Tạ phủ.."
Ông kể lại một cách chậm rãi, Đường Song Nguyệt lại muốn khóc rồi.
Nàng cầm quả ô mai cắn một miếng để rời đi chú ý, kết quả vị chua trong miệng khiến nàng thật sự rơi nước mắt.
Đường Song Nguyệt miễn cưỡng nở nụ cười: "Sao ô mai của nhà này vẫn chua như vậy chứ?"
Ngoại công nàng lại còn không hiểu cháu mình sao, ông vươn tay xoa đầu: "Ta thực sự đã rất vui khi nhìn thấy con." Nàng coi như chút được gánh nặng trong lòng, cũng tự nhiên mà kể lại câu chuyện của mình.
Đường Song Nguyệt vẫn chưa dám nói nàng ở lại Lương quốc còn để tìm phụ thân.
Sau khi xem vết sẹo trên lưng, ngoại công nói có người sẽ giúp nàng biến đổi nó.
Trong lòng nàng khấp khởi vui mừng.
Ngày hôm sau, Đường Song Nguyệt đi tới Vọng Lâu.
Khi vào nàng ám chỉ chiếc khuyên bạc của mình với trưởng quầy, ông rất nhanh đã hiểu ý, sau đó để nàng tự do đi lại.
Nàng nhanh chóng đi tới phòng Lan Uyển.
Đường Song Nguyệt kiên nhẫn gõ cửa nhưng không thấy người trả lời.
Tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên, Lan Uyển rõ ràng đang say giấc trong phòng.
Đường Song Nguyệt nhìn lướt qua một lượt, chú ý vào đống sổ sách trên bàn.
Nhìn qua chữ viết có thể thấy vết mực vẫn còn mới hẳn là nàng ta mới ghi lại.
Kéo một chiếc ghế tới, Đường Song Nguyệt ngồi xuống nghiên cứu thông tin trong đống giấy lộn xộn phía trước.
Lan Uyển tuy thường ngày trông có vẻ không đứng đắn gì nhưng là người có nguyên tắc.
Trong sổ nàng ta đã phân thông tin theo từng loại, cũng tương đối nhiều.
Lan Uyển nằm trên giường chợt bừng tỉnh, lại phát hiện ra có kẻ xông vào phòng mình.
Nàng ta rút thanh chủy thủ ở dưới gối, rất nhanh đã đặt nó dưới cổ Đường Song Nguyệt: "Ngươi là kẻ nào? Tại sao lại vào được đây?"
"Vào được đây rất khó sao? Tướng ngủ của ngươi xấu chết đi được, bảo sao nam nhân không thèm để ý ngươi." Đường Song Nguyệt chẳng buồn quay mặt lại, thậm chí còn buông lời mỉa mai.
Nàng khá thích trêu chọc Lan Uyển tại nàng ta không hay thù dai, đôi khi còn khiến nàng á khẩu.
Giọng nói này làm Lan Uyển phải thu vũ khí lại, sau đó chạy ra phía trước xác nhận: "Môn chủ? Có thật là người không? Mau để ta kiểm tra." Nàng ta nhân cơ hội vặn vẹo khuôn mặt của Đường Song Nguyệt tới đỏ ửng coi như trả thù vụ lúc nãy.
Vì nàng ta biết chỉ có môn chủ mới dám móc mỉa mình công khai như thế..