Đường Song Nguyệt sau khi rời khỏi hoàng cung, lập tức hướng phía núi Vân Tùng mà đi.
Không lâu sau nàng cùng Phong Vân, Phong Vũ đã xuất hiện ở Liên Sinh Môn.
Hai người gác cổng thấy nàng liền vội vàng hành lễ: "Thuộc hạ khấu kiến môn chủ."
"A Ngưu, A Cường, không cần đa lễ như vậy.
Giúp ta cất ngựa là được rồi."
"Vâng." người tên A Cường nhanh chóng dắt ngựa đi.
Vừa vào cổng, Đường Song Nguyệt thấy Lan Uyển đang quỳ ở đó, Lan Uyển vội cúi người nói: "Thuộc hạ tắc trách mong môn chủ trách phạt."
"Đứng lên đi, có gì vào trong nói." Chưa tới một khắc sau, ba trăm người của Liên Sinh môn ở Đông quốc đều tụ họp tại sảnh chính.
Liên Sinh môn được nàng lập ra cách đây bốn năm, những người ở đây đều xuất thân từ trẻ mồ côi, binh lính, nô bộc thậm chí cả kĩ nữ cũng có.
Khi ở đây lâu, ai cũng sẽ có chức vụ riêng, người có chức vụ cao đều đeo một chiếc khuyên bạc khắc hình hoa sen, những người còn lại trên tay trái đều có một chữ sinh.
Lúc đầu mới về đây, bọn họ có chút không quá thích nơi này nhưng dần dần liền bị nơi này cảm hóa.
Bọn họ sống ở đây vô cùng tốt, tốt hơn việc lăn lộn bên ngoài vì môn chủ của bọn họ không chỉ cho ăn mặc mà còn dạy võ, viết chữ thậm chí là khám bệnh.
Những ngày không có việc gì, bọn họ có thể vui vẻ tụ tập ăn uống.
Liên Sinh môn ở Đông quốc nằm trên núi Vân Tùng, đường vào đây không khó nhưng bọn họ thực sự rất biết ngụy trang thành ra nếu không phải người trong môn liền không biết đường vào.
Đường Song Nguyệt lúc đầu lập ra nơi này cũng không nghĩ đến ngày nó sẽ phát triển như hôm nay.
Vốn dĩ mục đích ban đầu của nàng lập ra Liên Sinh Môn giống như một nơi để nghỉ dưỡng vậy.
Ngoài Liên Sinh môn ở Đông quốc thì ba nước còn lại đều có một phần của Liên Sinh môn ở đó, mỗi nơi không đều không quá bốn mươi người.
Mỗi năm cứ đến tháng sáu, người của Liên Sinh môn từ khắp nơi đều tụ tập về Đông quốc tham gia một cuộc thi Olympic do môn chủ phát động.
Người chiến thắng ở một môn thay vì nhận huy chương sẽ được một túi vàng.
Bọn họ chính là rất tích cực tham gia vì không chỉ được vàng mà còn được so bì, nâng cao thể lực quan trọng hơn chính là được môn chủ chú ý.
Môn chủ của bọn họ tuy không quá xinh đẹp nhưng đáng để tranh giành.
Khi mọi người tập hợp đầy đủ ở sân, Lan Uyển tự động đứng trước mặt nàng nhận lỗi: "Môn chủ, là thuộc hạ thất trách đã để cho quân triều đình phóng hỏa khu lương thực, mong môn chủ trách phạt."
"Chẳng phải ngươi thường ở đấy sao? Sao lại để cháy được?"
"Thuộc hạ nghe tin môn chủ sắp tới liền trở về đưa sổ sách cho Lâm thẩm không ngờ lúc quay lại thì.."
Đường Song Nguyệt nhìn Lan Uyển, sau đó thở dài nói: "Được rồi, ta không trách ngươi.
Tổn thất của chúng ta là bao nhiêu?"
"Bẩm môn chủ, có một khu bị cháy hoàn toàn, hai khu còn lại đều được cứu kịp thời nên không tổn thất gì."
"Như vậy là được rồi."
"Tạ môn chủ không trách phạt".
Đường Song Nguyệt giải quyết xong việc khu lương thực liền cho mọi người giải tán.
Lúc sau, nàng gọi Phong Vân, Phong Vũ cùng ba vị phó môn chủ vào, nói: "Ta sắp bị gả tới Hạ quốc nên việc ở đây không thể giải quyết thường xuyên được, mong ba vị có thể thay ta quán xuyến thật tốt.
Có dịp ta nhất định sẽ trở về thăm mọi người." Nói rồi nàng cúi người trước ba vị nọ, bọn họ thấy vậy liền vội quỳ xuống: "Xin môn chủ yên tâm chúng thuộc hạ nhất định sẽ thay người làm thật tốt."
"Vậy ta yên tâm rồi."
Vĩ thúc, một trong ba vị phó môn chủ, theo nàng từ những ngày đầu của Liên Sinh môn nhìn nàng nói: "Môn chủ có điều này ta mong người có thể đồng ý."
"Vĩ thúc cứ nói, nếu ta làm được nhất định sẽ đáp ứng."
"Ngày người tới Hạ quốc có thể hay không cho bọn ta đưa người đến đó?" Nàng liền suy nghĩ một hồi nhưng cũng không dám đồng ý.
Nàng biết hôn sự này, một lần đi là giao cả tính mạng ra, không lí nào nàng lại để họ mạo hiểm đưa mình đi.
Đường Song Nguyệt chợt nghĩ ra gì đó rồi nở một nụ cười: "Mọi người đã tốt với ta như vậy, tối nay liền mở tiệc đi.
Ta sẽ mời mọi người một món đặc biệt".
Nàng viết một bức thư đưa cho Phong Vân, Phong Vũ bảo hai người họ đi đón ngoại công và một người vô cùng thân thiết với nàng.
Sau khi bọn họ rời đi, Đường Song Nguyệt đi tới mật thất.
Gọi là mật thất nhưng trong này chẳng có gì quý giá ngoài vài cái thùng gỗ.
Nàng tiến đến một cái thùng mở nắp ra, sau đó cầm chiếc muôi nhỏ múc xuống.
Đây quả thực là bia, nhìn thứ chất lỏng sóng sánh kia nàng liền thử một chút.
Đường Song Nguyệt không khỏi thốt lên: "Cuối cùng cũng thành công, công thức của ba đúng là tuyệt nhất.
Bia này mà bán ra nhất định sẽ được nhiều tiền lắm đây."
Chẳng là trong một lần đi Lương quốc, Đường Song Nguyệt thấy họ bán lúa mạch liền mua về, còn hoa bia là nàng vô tình tìm thấy ở gần biên giới.
Giờ thì nàng có mảnh vườn nho nhỏ trồng hai loại này.
Ngoài nàng ra thì chẳng ai biết công dụng của hoa bia để làm gì.
Sau hai lần ủ bia thất bại, cuối cùng nàng cũng thành công rồi.
Trời dần về tối mọi người cũng đã chuẩn bị xong, ngoại công nàng cùng Lưu lão đầu đã sớm tới.
Bàn ghế, thức ăn đã được bày biện sẵn sàng chỉ thiếu mỗi nàng.
Lúc sau họ thấy Đường Song Nguyệt bước ra trên tay cầm một vò rượu nhỏ.
Thấy vậy Lưu lão đầu liền nói lớn: "Nha đầu ngươi nói có thứ đặc biệt, là thứ ngươi đang cầm hả? Không phải là rượu trắng đó chứ? Hahaha."
"Lão đầu ông từ lúc nào lại đánh giá thấp ta như vậy? Được thôi.
Ta sẽ cho ông thấy phán đoán của ông sai lầm như thế nào."
Nàng bước đến chỗ lão rót một chút vào bát.
Lưu lão đầu chẳng ngần ngại uống một hơi cạn sạch.
Lúc đặt bát xuống bàn lão cười hào sảng khen nàng: "Nguyệt nha đầu, từ khi nào ngươi có rượu ngon thế này mà không mời ta? Rượu này ngon như vậy hẳn là có tên chứ?"
"Tất nhiên rồi.
Thứ này gọi là bia."
"Bia sao? Cái tên có vẻ lạ nha." Ngoại công của nàng cũng thử một chút, sau đó nhăn mày: "Sao cái thứ này lại đắng như vậy?" Lưu lão uống bát thứ hai rồi nhìn ông nói: "Ta nói sao ông lại không biết thưởng thức vậy chứ.
Cho ông uống đúng là lãng phí mà.".