Hôm sau, một góc hoàng cung phi thường ồn ào.
Hoàng hậu bắt tất cả cung nữ, thái giám ngay cả lính canh đều phải quỳ trên mảnh sành.
Từng tiếng kêu gào, từng mảng máu loang trông đến rợn người, tin tức này nhanh chóng truyền khắp mọi ngóc ngách trong cung.
Những người đi qua Quảng Lăng cung đều bị dọa sợ.
Lại công công đứng một bên hầu hạ Đông vương, liền nghe thấy hắn hỏi: "Sáng nay có chuyện gì?"
"Bẩm hoàng thượng, thần nghe nói đêm qua hoàng hậu bị mất đồ nên đang trừng phạt hạ nhân ạ." Lại công công bẩm.
||||| Truyện đề cử: Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé! |||||
"Mất đồ? Hoàng cung này canh phòng cẩn mật lại có chuyện mất đồ? Đi.
Đến đó xem."
Đông vương vừa tới Quảng Lăng cung liền ngửi thấy mùi máu tanh đến khó chịu.
Lại công công từ ngoài nói lớn: "Hoàng thượng giá lâm." Hoàng hậu nhanh chóng hành lễ nhưng hắn không thèm nhìn tới, trực tiếp bước vào trong.
Bà ta cũng không hai lời liền vào theo.
Lúc này, tại Ngọc Thanh cung, Đường Song Nguyệt ngồi dưới gốc đào thụ ngắm nhìn quang cảnh.
Trời đã vào cuối thu, có chút se lạnh, đột nhiên khiến nàng hồi tưởng về quá khứ.
Nàng vốn là con gái của một chủ xưởng sản xuất bia rượu.
Có lẽ nếu ngày ấy hầm rượu không cháy thì bây giờ nàng vẫn có thể theo ba học ủ rượu.
Đường Song Nguyệt cảm thấy ông trời đối xử với nàng không tệ lắm, ít nhất là sau khi nàng chết đi lại cho nàng cơ hội sống lại.
Nhưng nàng sống ở thế giới này cũng không phải đơn giản, nàng còn phát hiện ra một bí mật động trời khác của cơ thể này.
Nàng chính là không phải con ruột của Đông vương.
Màu mắt của nàng chứng minh cho tất cả.
Đường Song Nguyệt là người của thời hiện đại, nàng cũng có hiểu biết nhất định về sinh học.
Đang nghĩ lan man, nàng nghe thấy tiếng Phong Vân gọi: "Tiểu thư không hay rồi, có mấy vị mama đang trên đường tới đây.
Ta nghe nói là đến dạy quy củ cho người." Đường Song Nguyệt thở dài một hơi, cái gì đến cũng phải đến.
Nàng chậm rãi lấy dải băng trắng băng lên mắt, vừa làm xong thì đám mama kia cũng đến.
Bọn họ gặp nàng cũng không thèm hành lễ, Phong Vân bất bình thay chủ nhân nhà mình: "Sao các ngươi gặp công chúa mà không hành lễ?"
Mama dẫn đầu nhìn chủ tớ hai người liền cười khẩy: "Ở đây có chỗ cho ngươi nói sao? Ngươi nghĩ chủ tử ngươi vẫn là trưởng công chúa cao cao tại thượng sao? Nay ta phụng mệnh hoàng hậu đến đây dạy dỗ các ngươi một chút." Đường Song Nguyệt cũng đoán được bọn họ không tầm thường, liền ghé sát vào người Phong Vân nhắc nhở nàng không được manh động.
Mama dẫn đầu là Hành mama sai người kéo Phong Vân ra chỗ khác.
Nàng bị hai vị mama to như hộ pháp khóa chặt hai tay, điều này khẳng định họ muốn xử lí chủ tử nhà nàng thật rồi.
Đường Song Nguyệt qua lớp vải mỏng nhìn thấy Hành mama đang sai người lấy mấy chiếc bát, thêm một ấm nước, trên tay bà ta thủ sẵn một cái roi.
Nàng nhớ tới mấy cảnh học lễ nghi trong phim cổ trang, không ngờ chính mình lại phải trải qua một hồi này.
Hành mama rót đầy một bát nước rồi tiến tới chỗ nàng, vẫn giả bộ khách sáo nói một câu: "Đắc tội rồi."
Với Đường Song Nguyệt mà nói, giữ thăng bằng cho chiếc bát không không rơi là chuyện nhỏ nhưng với bát nước này thì chưa chắc.
Bà ta thấy nàng chưa bước đi liền dùng roi đánh vào chân nàng.
Nước trong bát bắt đầu sóng sánh tràn ra ngoài, bà ta không ngần ngại cho nàng thêm một roi vào lưng.
Phong Vân nhìn tiểu thư nhà mình bị đánh, liền kích động nhưng nàng nhịn xuống nàng không thể để tiểu thư nhà mình bị phân tâm.
Đường Song Nguyệt bước những bước đầu tiên nhưng Hành mama nào để yên cho nàng đi.
Bà ta lén ra hiệu cho cung nữ bên cạnh rải mấy viên sỏi xuống.
Đường Song Nguyệt bị mất thăng bằng, bát nước trên đầu nàng thuận thếrơi xuống, bà ta nhân cơ hội đánh liên tiếp vào người nàng.
Bà ta cứ nghĩ Đường Song Nguyệt phải khóc lóc ghê gớm lắm nhưng nàng đến một tiếng kêu còn không có.
Hành mama sai người đổi bát nước khác, lần này khỏi chờ nàng làm sai bà ta liền đánh.
Phong Vân nhìn một màn này tức giận hét lên: "Sao ngươi dám đánh công chúa? Mau thả ta ra."
"Im miệng." Bà ta đứng trước mặt Phong Vân liền giáng cho nàng một bạt tai.
Một tiếng "chát" vang lên, lực đạo bà ta mạnh đến nỗi Phong Vân xây sẩm mặt mày, khóe miệng cũng vương chút máu.
Suy cho cùng nàng chỉ là nữ hài vừa mới lớn, dù có luyện võ nhưng trong tình thế này lại bị mama lâu năm trong cung đánh không bị gãy cái răng nào là may rồi.
Từ ngày nhận Phong Vân, Đường Song Nguyệt chưa từng để người khác khi dễ nàng.
Nay Phong Vân lại bị đám người điên này đánh, nàng thân là chủ tử mà lại không làm gì sao? Đường Song Nguyệt trực tiếp cầm chiếc bát kia đập mạnh lên đầu của Hành mama, bà ta bị đập liền rống lên một tiếng, máu trên đầu cũng bắt đầu chảy xuống.
Hành mama liền sai hai kẻ đang giữ Phong Vân bắt Đường Song Nguyệt lại.
Nhưng nàng cũng đâu chịu để yên, rút đoản đao từ trong tay áo đặt lên cổ bà ta.
Hành mama vốn nghĩ Đường Song Nguyệt là nữ tử yếu đuối đã thế còn bị mù nên nàng hoàn toàn vô hại, bà ta có thể mặc sức ra oai nhưng bà ta nhầm rồi.
Hành mama cảm thấy cổ mình bắt đầu có chút buốt liền nói: "Ngươi có thật sự bị mù không? Nhưng dù thế nào ngươi cũng không thể giết ta.
Nếu ta chết, ngươi chắc chắn sẽ bị trị tội."
"Haha." Đường Song Nguyệt cười rộ lên một tiếng "Ngươi đã bao giờ nghe nói đôi tai sẽ trở thành đôi mắt thứ hai cho người mù chưa? Còn bây giờ thì ngươi phải nghĩ một chút, nếu ta giết ngươi thì một công chúa sắp được gả đi vì lợi ích quốc gia hay một mama nhỏ nhoi sẽ có ưu thế hơn? Ta có chút nghi ngờ đầu óc của ngươi đấy." Hành mama không thể đáp được lời nào..