Sáng sớm hôm sau, khi Phong Vân rời khỏi chưa lâu, Đường Song Nguyệt bị một đám người ồn ào ngoài cửa làm cho thức giấc.
Nàng lười biếng đi tới mở cửa.
Qua dải băng mắt, nàng có chút không nhìn rõ người đứng trước mặt.
Phía sau còn có chục cung nữ đi cùng, trên tay bọn họ đều bưng cái gì đó.
Đường Song Nguyệt còn đang ngẩn ra thì bị giọng nói của nữ tử trước mặt làm cho chú ý: "Bẩm công chúa, nô tỳ là Hồng cô cô của Phục sức ty, nay được lệnh mang hỷ phục đến cho người."
Nàng hờ hững nói: "Vậy phiền ngươi để vào phòng giúp ta.
Sau đó ngươi có thể rời đi." Mấy người này nhanh chóng mang đồ vào nhưng lâu cũng không thấy rời đi.
Đường Song Nguyệt ngồi một bên vừa uống trà vừa hỏi: "Sao các ngươi còn chưa đi?"
"Bẩm công chúa, chúng nô tỳ phụng lệnh đến đây giúp người thay hỷ phục.
Nếu người cảm thấy không vừa ý chỗ nào hay đường thêu chưa đẹp chúng ta có thể mang về sửa lại." Hồng cô cô nói xong, nàng liền cảm thấy có chút buồn cười, tiến lại phía bà ta vỗ vỗ vai nói: "Ngươi cảm thấy một người mù như ta có thể cảm nhận xấu đẹp hay sao? Đến gương mặt mình ta còn không tưởng tượng ra thì một chút đồ kia có là gì." Hồng cô cô nhất thời không biết làm thế nào, vội vàng đáp lại: "Là nô tỳ sơ ý, mong công chúa trách phạt.
Nhưng việc kia nô tỳ làm xong còn phải về báo lại cho hoàng thượng.
Vậy.." Đường Song Nguyệt nhìn bộ dạng của Hồng cô cô nói: "Ta cũng không muốn làm khó các ngươi làm gì, đến đây đi."
Bọn họ nhìn nhau, có chút chần chừ, chỉ là không ngờ rằng vị công chúa này lại dễ dàng đáp ứng như vậy.
Hồng cô cô ở trong cung lâu như thế, loại người nào mà chẳng gặp qua, bà ta cứ nghĩ rằng vị công chúa thất sủng này sẽ ngây ngốc, dễ bảo nhưng nàng quả thực khác biệt.
Giọng nàng có chút xa cách, có chút không vừa ý nhưng cũng không làm khó bọn họ.
Hồng cô cô nhanh chóng phân phó người giúp nàng.
Đường Song Nguyệt vừa mặc đồ vừa nghĩ "Sợ rằng chưa kịp tới Hạ quốc thì nàng đã chết vì nóng và nặng rồi.
Đống đồ này cũng quá cầu kì đi." Gần một canh giờ sau, Đường Song Nguyệt cũng mặc xong thứ đồ lỉnh kỉnh này lên người.
Đúng là mệt chết nàng.
Hồng cô cô chỉnh lại tay áo rồi hỏi: "Công chúa có thấy chỗ nào không vừa ý không?"
Nàng chỉ muốn mau chóng cởi bỏ hỷ phục này xuống, nói qua loa: "Các ngươi thấy được là được, ta không có ý kiến." Hồng cô cô ngắm nhìn một lượt rồi nói với nàng sẽ mang hỷ phục về sửa lại phần eo.
Một lúc sau, đám người này rời đi, Đường Song Nguyệt liền nằm lăn ra giường.
Có lẽ từ lúc xuyên về đây, việc ở trong cung khiến nàng cảm thấy mệt mỏi nhất.
Khi trời nhá nhem tối, Phong Vân cùng Phong Vũ mới trở về Ngọc Thanh cung.
Lúc này, Đường Song Nguyệt đang chán nản ngồi uống trà ngoài trời.
Nhìn thấy Phong Vân, nàng liền chạy tới, ôm lấy cánh tay Phong Vân, nói: "Sao giờ này em mới về? Ta đã chờ lâu thật lâu đấy." Phong Vân nhìn chủ nhân nhà mình có chút khổ sở.
Phong Vũ bên cạnh cũng không khỏi buồn cười.
Nhìn vị này rốt cuộc có chỗ nào giống môn chủ của bọn họ?
Đường Song Nguyệt liền kéo bọn họ vào phòng ngồi.
Phong Vân lúc này lấy ra một cái túi đưa cho nàng.
Bên trong là chiếc nhẫn lưu ly giống với chiếc nhẫn nàng nhìn thấy ở Quảng Lăng cung chỉ khác là nó không phát ra ánh sáng.
Phong Vũ nhìn chiếc nhẫn một hồi, nói: "Chủ nhân, vật này là.."
Đường Song Nguyệt nói với hai người họ: "Ta không có nhiều thông tin về chiếc nhẫn này lắm.
Nó gọi là lưu ly quang, tất nhiên cái ta cầm này là hàng giả thôi.
Nó hợp với một chiếc nữa sẽ tạo ra hình lá bạch quả.
Phong Vũ ngươi trở về nói với Vĩ thúc, ngày ta xuất giá không cần tiễn nữa, bảo bọn họ chia người đến Lương quốc và Lạc quốc phối hợp với người của Liên Sinh môn ở đó truy tìm tung tích của chiếc nhẫn còn lại.
Hãy nhớ chiếc còn lại lcó nửa hình lá bạch quả đồng thời phải phát ra ánh sáng xanh." Phong Vũ cầm chiếc nhẫn xoay xoay trong tay hỏi lại: "Vì sao người muốn tìm chiếc còn lại? Rốt cuộc thì nó có bí mật gì?"
Đường Song Nguyệt nhấp một ngụm trà, thở dài nói: "Ta thật sự cũng không biết bí mật của chúng nhưng hoàng hậu đã cho người tìm kiếm suốt mười mấy năm trời hẳn là chứa thứ gì đó như kho báu.
Ta còn phát hiện ra chúng liên quan đến thân thế của ta nữa." Nàng cầm lại chiếc nhẫn, Phong Vân, Phong Vũ thoáng nhìn nhau.
Từ ngày bọn họ được nàng thu nhận, bọn họ biết nàng là công chúa bị thất sủng.
Nàng vui tính, dễ gần nhưng không dễ bắt nạt.
Nàng điều hành được Liên Sinh môn đấy là bản lĩnh của nàng.
Có lẽ nếu không vì cái danh công chúa, cuộc đời nàng cũng sẽ không đi đến bước đường này.
Đường Song Nguyệt thấy hai người họ ngẩn ra liền vẫy tay trước mặt.
Phong Vũ nhận ra mình đang lơ đãng, sau đó đứng dậy nói với nàng mấy câu rồi lập tức rời đi.
Đêm đó, Đường Song Nguyệt quay lại Quảng Lăng cung đánh tráo chiếc nhẫn.
Nàng nhất định phải tìm ra chúng trước hoàng hậu.
Thời gian đến lễ cưới còn lại hai ngày, cả hoàng cung đều trở nên tất bật, đoàn sứ thần đến đón dâu cũng đã tới.
Trong ngoài Ngọc Thanh cung hạ nhân dọn dẹp lại một lượt, treo lồ ng đèn đỏ.
Đường Song Nguyệt và Phong Vân ngồi dưới tán cây tự mình cảm thán bọn họ chính là người thừa ở trong cung.
Đường Song Nguyệt nói nhỏ: "Em có cảm thấy bọn họ quả thực rất rảnh không? Trang trí khoa trương nhưng đến lúc ta xuất giá xong lại mắc công gỡ một lượt.
Chi bằng sắp cho ta thêm chút hồi môn có phải tốt hơn không?" Phong Vân đúng là bị chủ tử nhà nàng chọc cười, đáp lại: "Tiểu thư, đây là lễ nghi, không thể bỏ.".