CHƯƠNG ,
Uông Dương, học sinh năm khoa công trình thổ mộc TJ, nhà ở trên đường XX, nhưng bây giờ đang trọ ở ký túc xá trường học, phòng nhà số khu XX.
Tiện dùng quan hệ và chức vụ của cảnh sát, Hoàng Siêu chỉ tốn thời gian có nửa ngày đã điều tra ra thân phận của chủ nhân dãy số ‘điện thoại lừa gạt’ kia, thế nhưng khiến y bất ngờ là, đối phương lại là sinh viên của một ngôi trường đại học nổi danh ở thành phố S.
Kết quả này khiến Hoàng Siêu hơi thất vọng, y vốn tưởng rằng có thể dựa vào một đầu mối nho nhỏ mà một mình phá án và bắt giam được một đường dây lừa gạt lớn chứ, nhưng cho dù đối phương chỉ là một sinh viên, cũng không thể bởi vậy mà lơ là, vô luận là dựa trên nguyên tắc đạo đức và nghĩa vụ nghề nghiệp vì nhân dân quần chúng giải quyết phiền não, hay đứng ở lập trường cảnh sát nhân dân quên mình làm nhiệm vụ đi nữa, Hoàng Siêu cho rằng mình hẳn là phải đi tìm người sinh viên tên Uông Dương kia ngay lập tức để nói chuyện.
Thế là y chọn một buổi chiều khá là rảnh rỗi, lái ô tô đi tới cổng khu XX, há miệng chờ sung.
Xét thấy y chỉ nhìn qua ảnh chân dung của Uông Dương, mà ảnh chân dung thông thường không giống người thật cho lắm, hơn nữa chương trình học của sinh viên cũng không giống như chương trình học của trung học, cứ đúng giờ là tan học, mà Hoàng Siêu đứng ở cổng trường vô ích mất hai tiếng đồng hồ, mắt thấy sắc trời dần tối đi, y cuối cùng cũng ý thức được mình đã phạm sai lầm.
“Ai ya, biết trước thì đã trực tiếp tới phòng riêng rồi.” Hoàng Siêu vỗ đầu đi tìm theo hướng ấy.
Vừa đi đến dưới ký túc, chợt nghe thấy trên tầng có tiếng nam sinh cười đùa truyền tới, mà giọng của một người trong đó, vừa mới ăn khớp với giọng điệu trong đầu Hoàng Siêu, y ngẩng đầu nhìn lên, trên ban công tầng kia có một đám nam sinh quây tròn vào nhau đánh bài.
Vừa nghĩ tới ‘sẽ không khéo thế chứ’, Hoàng Siêu một bên thử gọi to vu vơ: “Uông Dương ───”
Phía trên lập tức có tiếng đáp lại: “Ơi ───”
Sau đó, một người nam sinh ló đầu ra.
○○○