“Này này, đừng ra tay chứ.” Thấy Hoắc Thuỷ Nhi đưa tay muốn lấy bát đựng tiền của mình, Mộ Long quýnh lên, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ trước mặt.
Lúc này anh ta mới phát hiện cô gái này trắng trẻo mềm mại, duyên dáng và cực kỳ… ngây thơ.
Ực ực.
Anh ta không kìm được nuốt nước bọt.
Đầu Hoắc Thuỷ Nhi loé lên một tia sáng, cô thật sự ở lại chỗ Mộ Long không đi nữa.
Tất cả những điều này đều lọt vào tầm mắt của Cố Đoàn Thuần đang đứng trước cửa nhà hàng Nhật… Mặt trời bên ngoài càng lúc càng lên cao, ánh nắng chiếu trên người Hoắc Thuỷ Nhi, cô nhảy tới nhảy lui như thiên thần nhỏ, trên người như mang theo nguồn năng lượng vô tận.
Chiều cao , mét của trợ lý Chu dường như không đủ khi đứng trước Cố Đoàn Thuần, anh ta nhìn vẻ mặt bình tĩnh của tổng giám đốc nhà mình mà lòng đã bắt đầu sốt ruột.
“Tổng giám đốc à, anh có cần tôi đưa mợ chủ về đây không?”
Không ngờ cô lại dám cười đùa vui vẻ với người đàn ông khác ngay trước mặt tổng giám đốc, trợ lý Chu cẩn thận nhìn vẻ mặt tổng giám đốc rồi hỏi.
“Cần không?” Cố Đoàn Thuần hừ lạnh từ khoang mũi.
Cõ lẽ chính anh cũng không phát hiện vẻ mặt của anh đã phản bội chính mình.
Cố Đoàn Thuần nhìn chằm chằm Hoắc Thuỷ Nhi, do dự một chút rồi nói với trợ lý Chu: “Gọi cô ấy đến đây.”
“…” Tổng giám đốc à, anh là vịt chết còn mạnh miệng đấy!
Hoắc Thuỷ Nhi vất vả lắm mới xin được Facebook của Mộ Long, cô hài lòng kết bạn với anh ta, trên mặt không che giấu được vẻ phấn khích: “Anh là sinh viên Học viện Mỹ thuật á? Nghe nói trường đó khó vào lắm, tôi…”
“Mợ chủ.”
Hoắc Thuỷ Nhi kéo cánh tay Mộ Long đáng thương nghĩ cách làm sao để anh ta dạy mình một chút.
Vừa nãy cô đã nhìn thấy rồi, tài năng vẽ của Mộ Long vô cùng rõ ràng, vẽ tranh đường phố ở đây thật sự quá lãng phí.
Nếu có thể lừa anh ta dạy mình, à không, người học hành đàng hoàng sao lại gọi là lừa được?
Hoắc Thuỷ Nhi đã sắp thuyết phục được Mộ Long, ai ngờ tự nhiên trợ lý Chu lại nhảy ragiữa chừng.
Cô lập tức quét ánh mắc sắc bén qua, trợ lý Chu sợ hãi rùng mình.
“À… mợ chủ à, tổng giám đốc nói nên về thôi, đừng quên… thứ cô muốn.” Trợ lý Chu nói một cách dè dặt.
Cố Đoàn Thuần đáng chết!
Ngoài việc đe doạ tôi bằng mặt dây chuyền ngọc, anh còn biết làm gì nữa?
Nhưng nhân lúc Hoắc Thuỷ Nhi lơ là, Mộ Long đã cấm bảng vẻ lên và bỏ chạy, Hoắc Thuỷ Nhi chỉ đành u oán, buồn bực theo trợ lý Chu về.
Nhưng Cố Đoàn Thuần lại luôn bận rộn làm việc, còn cô thì nhàn rỗi chán muốn chết.
Cô thật sự muốn nhờ người đàn ông kia dạy mình vẽ… Hoắc Thuỷ Nhi nghĩ vậy rồi bất lực lấy tay chống cằm.
Cố Đoàn Thuần cần tham gia cuộc họp ban giám đốc nên đã ra ngoài hai tiếng, cô đã lướt Facobook hết một lượt rồi, chán đến mức người sắp mốc rồi..