“Không cần đâu, chúng tôi phải ra ngoài một chuyến, trưa nay dì đừng nấu cơm.
” Cố Đoàn Thuần vừa căn dặn xong, đã dẫn Hoắc Thủy Nhi rời khỏi đây.
Trên mặt Hoắc Thủy Nhi vẫn nở nụ cười, vẫy tay với dì Liễu: “Tạm biệt dì Liễu!”
Hoắc Thủy Nhi và Cố Đoàn Thuần vừa tới nhà họ Cố, đã nhận ra bầu không khí trong nhà hơi ngưng trọng.
Ông cụ đang ngồi trên sofa trong phòng khách, vẻ mặt hơi giận dữ, còn Cố Hàn Tình và Ân Khiết đang đứng qua một bên, mảnh vỡ bình sứ nằm tán loạn dưới sàn, vừa nhìn đã biết là bị người khác đập vỡ.
Bọn họ cãi nhau ư?
Đọc tiếp tại TАмliπh.
me nhé!
Hay là…
Hoắc Thủy Nhi hơi lo lắng nhìn Cố Đoàn Thuần, chỉ thấy sắc mặt anh cũng không được tốt cho lắm, như thể anh cũng bất ngờ trước cảnh tượng này.
“Ba, con gả vào đây được năm rồi, trước giờ luôn nhẫn nhục chịu khó, ba nói gì làm nấy, ba nói đưa con trai con ra nước ngoài học tập, thằng bé vẫn còn nhỏ nhưng con cũng đồng ý, ba không cho con nhúng tay vào chuyện trong tập đoàn Đế Quốc, con đã yên ổn ở nhà đánh bài kết nối tình cảm với mấy phu nhân giàu có, nhưng giờ ba lại muốn giao quyền giải quyết chuyện trong nhà cho cô ta? Một cô nhóc như Hoắc Thủy Nhi thì hiểu cái gì? Sao ba không giao mấy chuyện này cho con gái con? Có phải ba luôn xem Hàn Tình là người ngoài đúng không?”
Ân Khiết hơi oán trách chỉ trích ông cụ.
năm qua, bà luôn nhẫn nhục chịu khó, chỉ để đợi lúc nào đó con dâu có thể trở thành mẹ chồng, đợi ông cụ qua đời rồi, bà sẽ một tay che trời, nhưng giờ ông cụ lại muốn giao quyền lợi cho Hoắc Thủy Nhi, sao bà có thể không tức chứ?
Thậm chí vẻ mặt Ân Khiết còn hơi dữ tợn, Hoắc Thủy Nhi đứng ở cửa, thấy chú Trương cúi đầu hình như cũng rất khó xử, nghe lời nói của Ân Khiết có vẻ đang nói về mình?
Sao cô nằm không cũng trúng đạn chứ?
“Ông nội, ông làm sao thế? Từ xa cháu đã nghe thấy tiếng trong nhà mình rồi.
” Hoắc Thủy Nhi điều chỉnh lại cảm xúc, rồi đi tới ngồi xuống sofa, nắm tay ông cụ cười hì hì: “Ông nội, chúng ta đều là người nhà với nhau mà, huống hồ ông còn lớn tuổi như vậy, hà cớ gì phải nổi nóng với dì đúng không ạ?”
“Chỉ có đứa nghịch ngợm như cháu là biết ăn nói thôi.
”
Ông cụ Cố khẽ cười nói, rồi vỗ tay Hoắc Thủy Nhi thở dài: “Ông vốn gọi tụi cháu tới dùng bữa, ai ngờ lại trở nên như vậy…”
“Ông có chuyện gì sao ạ?” Hoắc Thủy Nhi chớp mắt hỏi.
Lúc nãy cô nghe nói hình như có liên quan đến cô.
Cố Đoàn Thuần đi tới, ông cụ chưa kịp mở miệng đã lên tiếng: “Ông nội, Thủy Nhi vẫn còn nhỏ, nên cô ấy sẽ không tổ chức được tiệc sinh nhật.
”
Tiệc sinh nhật?
Tiệc sinh nhật gì?
Hoắc Thủy Nhi khó hiểu, ngược lại Ân Khiết lại rất hài lòng về câu nói của Cố Đoàn Thuần, nên vẻ mặt dữ tợn khi nãy đã biến mất, mặt mày bỗng tươi cười nói: “Đoàn Thuần nói rất đúng, ba, Thủy Nhi vẫn còn nhỏ, dù ba muốn giao chuyện trong nhà cho cô ta, thì cũng phải từ từ đúng không ạ? Năm nay là tiệc sinh nhật tuổi của ba, con sợ Thủy Nhi sẽ phá hỏng buổi tiệc quan trọng như vậy.
”.