Tô Lam gật đầu, "Nhân tiện, hai ngày nữa cô ấy sẽ cùng vị hôn phu trở về." Bàn tay to lại xiết chặt tài liệu, nhưng vẻ mặt của Thẩm Mặc Hàn đã khôi phục lại như bình thường, áo khoác hắn phiêu động, thân thể to lớn đi thẳng về phía trước.
"Mặc Hàn, con đi đâu vậy ?" Tô Lam nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, chẳng lẽ hắn còn chưa quên Thẩm Vũ Khanh ?
Dừng bước chân, Thẩm Mặc Hàn xoay người, khẽ nhướng mày, "Đi nhà vệ sinh."
Cẩn thận quan sát ánh mắt của hắn, Tô Lam sau đó lại nói: "Cô con nhờ ta nhắn cho con một câu, nói con cũng không còn trẻ nữa, đến lúc kết hôn rồi."
Vẻ mặt Thẩm Mặc Hàn bình tĩnh, không nhìn ra được cảm xúc thật trong đó, khẽ nhếch môi mỏng, "Mẹ, con đi vệ sinh trước."
Chân dài mới bước vào phòng vệ sinh, hắn đã nện một quyền xuống bồn rửa mặt làm bằng đá hoa cương, ánh mắt sắc bén, trào phúng cười lạnh.
Thẩm Vũ Khanh, cô quả là rất tốt!
Bàn tay to đã thâm tím lấy điện thoại ra, Thẩm Mặc Hàn cười lạnh lùng, nhấn ra dãy số hắn sớm đã ghi nhớ trong lòng, bấm gọi.
"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận, vui lòng gọi lại sau..."
Đường dây đang bận ?
Nheo mắt, Thẩm Mặc Hàn thuận tay ném điện thoại di động vào bồn rửa mặt, sau đó dựa vào tường châm một điếu thuốc, hít sâu mấy hơi.
Thuốc lá cuộn vào trong cổ họng rồi đi vào các cơ quan nội tạng.
Hắn sao có thể không biết cô cố ý cúp điện thoại không muốn nói chuyện với hắn!
Hắn từ trong túi quần Tây lấy ra một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, hắn lướt nhìn qua, sau đó ném chiếc nhẫn kim cương vào thùng rác!
Nhẫn kim cương rơi vào thùng rác không phát ra âm thanh gì, giống như khuôn mặt tuấn mỹ không chút cảm xúc của hắn lúc này.
Thẩm Vũ Khanh đã làm ra chuyện như vậy, thì tốt nhất đừng bao giờ xuất hiện trước mặt hắn nữa, nếu không, hắn nhất định sẽ chơi chết cô...
Như không có chuyện gì xảy ra, hắn bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Tô Lam mỉm cười, "Mặc Hàn, con gái của thị trưởng đã trở về nước rồi.
Mẹ đã gặp cô ấy vài lần, cô ấy vừa có giáo dưỡng, lại xinh đẹp như hoa.
Ngày mai con hãy bớt chút thời gian để đi gặp mặt, sau đó liền quyết định chuyện hôn sự đi."
Thẩm Mặc Hàn lật xem tài liệu, không nhìn lên, chỉ nói: "Ngày mai con còn có cuộc họp lớn, không có thời gian."
"Ông bà ngoại con đều đã gặp qua con gái thị trưởng.
Đều rất hài lòng, thời gian có thể sắp xếp được, ngày mai hãy dành chút thời gian đi gặp mặt, sau đó liền đính hôn."
Tô Lam tự mình sắp xếp, tươi cười nói.
"Còn có, ông ngoại con nói, nếu như con không đi thì sẽ trói con đem đi.
Cuộc hôn nhân này đã được định đoạt, hai ngày nữa ông sẽ đích thân đến giải quyết chuyện hôn sự của con, ông ngoại con trước nay đều không nói hai lời, chỉ cần việc ông ấy đã định thì ai cũng không ngăn được.
Con vẫn nên chuẩn bị tinh thần đi, con đính hôn, còn thêm cô con không lâu nữa liền kết hôn, là song hỉ lâm môn..."
Sau khi nghe hai câu cuối cùng, đáy mắt Thẩm Mặc Hàn nổi lên cơn sóng ngầm, từng khớp xương trắng bệch lộ ra cảm xúc của hắn ...
Sau khi nói chuyện với hiệu trưởng, Diệp Nhược Sơ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng vốn có chút sợ hiệu trưởng sẽ không đồng ý, nhưng giờ đã tốt rồi!
Mặc dù hiệu trưởng có chút nịnh nọt, nhưng cũng thông tình đạt lý, phương diện này cũng không tệ...
Kéo vali, nàng vội vàng bước ra khỏi trường, mới đi được hai bước, lại bị cô giáo Lý ngăn lại.
"Cô giáo Diệp đi đâu mà vội như vậy ?"
"Tôi đi về quê." Diệp Nhược Sơ tùy tiện nói dối, đi về phía trước hai bước, lại bị cô giáo Lý kéo lại, "Cô giáo Diệp, tôi giới thiệu cho cô một đối tượng, hiện tại liền đi gặp mặt."
"Chị Lý, em đã mua vé tàu rồi.
Hiện tại em đang rất gấp, đợi đến khi em về quê rồi lại nói." Nàng vội từ chối, vô cùng lo lắng muốn rời đi.
.