Sau một hồi, khẽ thở dài một tiếng, gương mặt nàng đỏ lên, nóng đến đáng sợ, gần như không còn mặt mũi nào gặp người khác.
Đêm qua thực sự là quá mệt mỏi, cho nên ăn xong mì tôm nàng không có rửa mặt mà liền đi ngủ.
Lại thêm, sáng sớm đã bị hắn uy hiếp, nàng sợ hàng xóm bên cạnh bị đánh thức nên đã vội vã chạy xuống nhà, nhưng ai mà biết được!
Khuôn mặt đỏ bừng, nàng từ phía sau vỗ nhẹ lên ghế ngồi của hắn "Cái đó, giám đốc Thẩm, phiền anh quay về một chút! "
"Làm cái gì?" Khoé môi như có như không cong lên, dù biết đáp án nhưng vẫn hỏi.
"Đi! rửa mặt.
" Thanh âm nàng nhỏ như tiếng muỗi kêu.
"Cô Diệp không bận tâm, tôi cũng không bận tâm, cứ để vậy đi! " Hắn thản nhiên nói, không có ý định quay xe.
Diệp Nhược Sơ vô cùng mất mặt, không làm được gì đành phải uy hiếp hắn: "Nếu như anh không quay về, cho dù đến cục dân chính, tôi cũng không xuống xe!"
Con ngươi thâm thúy đảo mắt nhìn xung quanh, Thẩm Mặc Hàn nhướng mày, quay đầu lại, đỗ xe bên đường đối diện.
"Xuống xe.
" Hắn buông xuống hai chữ.
Diệp Nhược Sơ liếc nhìn xung quanh, kiên quyết lắc đầu, "Tôi muốn về nhà!"
Thẩm Mặc Hàn trực tiếp uy hiếp, "Cô muốn tự mình xuống xe, hay là bị tôi kéo xuống?"
Câu trả lời của nàng vẫn như vậy: "Về nhà!"
Hai đầu lông mày sinh ra một chút bất đắc dĩ, Thẩm Mặc Hàn xuống xe, đi đến cái siêu thị nhỏ chỉ cách đó hai bước.
Khi hắn trở lại, mang theo một chai nước khoáng, ngón tay thon dài đem nắp chai vặn ra, đổ một ít nước khoáng ra lòng bàn tay.
Lòng bàn tay đã ướt đẫm, thân thể cao lớn hơi cúi xuống, đầu ngón tay mỏng manh có vết chai rơi xuống khoé miệng nàng, nhẹ nhàng lau đi vết dầu mỡ.
Không nghĩ hắn sẽ làm như vậy, Diệp Nhược Sơ sững sờ một hồi, quên mất phản ứng.
Hắn cách nàng rất gần, hơi thở nam tính thành thục xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt quấn lấy nàng khiến nàng cảm thấy hít thở không thông.
Đầu ngón tay thô ráp chuyển động như vậy có chút thân mật.
Hai má nàng càng thêm đỏ, lộ vẻ diễm lệ ướŧ áŧ.
Lông mi khẽ run nhè nhẹ, nàng ngẩng đầu, ánh mắt không tự chủ được rơi trên người hắn.
Hắn không nhìn nàng, chỉ chuyên tâm lau sạch vết dầu mỡ, ánh mắt thâm thúy đen như mực, như có sự chuyên chú cùng nhu hoà.
Trong chốc lát, nơi nào đó trong lòng nàng mềm ra, giống như viên đá rơi xuống mặt nước, nổi lên gợn sóng!
Một lát sau, Thẩm Mặc Hàn đứng thẳng dậy, đầu ngón tay dừng lại trên khoé miệng nàng mấy giây rồi mới rời đi, ánh mắt đảo qua gương mặt trắng nõn của nàng, chỉ có chỗ vừa bị ma sát hiện lên vết đỏ.
Da thịt nàng quá mức kiều nộn, hắn không có dùng sức mà chỗ kia đã đỏ, chỉ có điều, xúc cảm ngược lại vô cùng tốt!
"Còn muốn trở về không?" Hắn nhìn nàng.
Bắt gặp ánh mắt của hắn, nàng nhanh chóng quay đầu đi so với vừa rồi dịu dàng ngoan ngoãn mà nhu thuận,"Không cần! "
Hắn lướt qua gò má ửng đỏ của nàng, khoé môi hơi cong lên, dường như rất vui vẻ.
Chiếc xe tiếp tục đi về phía trước, nhưng lần này trong xe hoàn toàn im lặng, không phát ra bất kì tiếng động nào.
Diệp Nhược Sơ cảm thấy hai má nóng bừng, nhất là chỗ bị hắn lau càng nóng rực vô cùng, khiến tai nàng cũng cảm thấy nóng hổi.
Đến cục dân chính, có lẽ là do còn quá sớm, chỉ có ba đôi đang xếp hàng.
Một lát sau, đến lượt họ.
Ánh mắt Thẩm Mặc Hàn thâm sâu không thấy đáy, khiến người ta không thể nhìn thấu cảm xúc trong đó, có chút u ám nhưng bút trong tay vẫn không ngừng kí tên rồng bay phượng múa.
.