Thẩm Mặc Hàn hỏi lại, “Câu trả lời của cô Diệp là gì?”
“Tôi vẫn từ chối.
” Cô trực tiếp nhìn hắn, đáp lại từng chữ một.
Từ từ nheo mắt lại, Thẩm Mặc Hàn nhìn thẳng vào cô.
Một bầu không khí trầm lặng giữa hai người, đột nhiên, Thẩm Mặc Hàn hỏi, “Lời từ chối của cô Diệp có liên quan đến đêm hôm đó…”
“Đối với đêm đó, tôi có vài điều muốn nói…Tôi đã đề xuất với cô Diệp việc vá lại tấm màng đó với mục đích tốt, mà cô Diệp hình như đã hiểu lầm ý tôi…”
“Anh!”
Diệp Nhược Sơ lập tức tức giận, nghiến răng nghiến lợi, “Tôi hi vọng anh sẽ hoàn toàn quên chuyện đó đi! Bất kể là với mục đích tốt hay gì!”
“Tôi đã quên, người để tâm đến là cô giáo Diệp, thế thôi…”
“Tôi không có!” Diệp Nhược Sơ bất mãn phản bác.
“Nếu không có, tại sao không muốn làm gia sư?” Thẩm Mặc Hàn nhướng mày, từng bước từng bước ép sát nàng.
Chút tức giận cuối cùng cũng bị hắn thành công khơi dậy, cô đứng phắt dậy,mang theo vài phần ngang bướng, “Không Làm! Không làm! Chính là không làm! Thẩm tiên sinh nghe không hiểu sao?”
Gò má ửng hồng, đôi mắt to trong veo đen láy sáng ngời,Thẩm Mặc Hàn như bị đôi mắt của cô hấp dẫn.
Ánh sáng trong mắt lóe lên, nhàn nhạt nhắc nhở nàng.
“Cô giáo Diệp hình như lại kích động…”
“Tôi kích động thì sao? Dù sao tôi cũng không làm gia sư.
Buổi chiều tôi còn có lớp, Thẩm tiên sinh nếu muốn có thể tự làm.
”
Vừa dứt lời, Diệp Nhược Sơ cầm túi bước ra khỏi phòng.
Mới đi được hai bước, cửa phòng bị mở ra, Thẩm Mặc Thần bước vào.
Thẩm Mặc Hàn nhướng mày, ánh mắt rơi vào Thẩm Mặc Thần, “Cô Diệp đã không đồng ý, tốt hơn là chúng ta đừng nên miễn cưỡng.
Nhân tiện, để tài xế Lưu đưa cô Diệp về trường học.
”
Mà Thẩm Mặc Thần cau mày, nhìn Diệp Nhược Sơ, “Tại sao cô không đồng ý?”
“Cô còn rất nhiều việc phải làm, không có thời gian làm gia sư.
” Diệp Nhược Sơ nhìn Thẩm Mặc Thần xin lỗi.
Ngay lập tức, cô lướt qua Thẩm Mặc Thần và rời khỏi nhà hàng Tây…
Thẩm Mặc Hàn thân thể cao lớn đứng lên, cũng đi ra ngoài, chỉ còn Thẩm Mặc Thần vẫn đứng ở đó không nhúc nhích.
Anh nhướng mày, “Không đi?”
“Anh trai, anh có tin là em có biện pháp khiến cô ấy đồng ý?” Hoàn hồn, Thẩm Mặc Thần nhếch miệng nở một nụ cười xán lạn, “Anh cũng có rất nhiều việc bận, không có thời gian đưa em đến trường.
”
Quả nhiên, Thẩm Mặc Hàn không hề có hứng thú với lời nói của cậu ta, anh liếc nhìn đồng hồ, bước lên chiếc Bentley màu đen.
Mà Diệp Nhược Sơ mới về đến trường học, mới vừa đến văn phòng đã bị hiệu trưởng gọi đi.
Nội dung cuộc trò chuyện rất đơn giản, là muốn cô tuân theo yêu cầu của nhà họ Thẩm vô điều kiện, đặc biệt là Thẩm Mặc Hàn!
Trước khi cô rời đi, hiểu trưởng còn dặn dò cô nhất định phải để ý đến việc học của Thẩm nhị thiếu gia!
Diệp Nhược Sơ đối với trình độ nịnh hót của hắn có chút choáng váng, cảm thấy người này thật hết thuốc chữa!
Điều bất đắc dĩ hơn là mấy ngày tiếp theo Thẩm Mặc Thần đều không đến lớp, điện thoại cũng không liên lạc được.
Rõ ràng là cậu ta cố ý.
Cậu ta đã trưởng thành đã tuổi rồi, nhưng khi tức giận vẫn như một đứa trẻ.
Tại sao cậu ta lại như vậy, trong lòng cô cũng hiểu rõ, chẳng qua là vì cô không đáp ứng làm gia sư cho cậu ta.
Cô thở dài bất lực, Diệp Nhược Sơ lấy danh sách học sinh ra, bắt đầu tìm kiếm địa chỉ nhà Thẩm Mặc Thần đã điền trong danh sách.
Hai ngày nữa là kì thi cuối kỳ, cậu ta nhất định phải đến trường để thi cuối kỳ!
Nửa giờ sau, nàng đến nhà họ Thẩm.
Diệp Nhược Sơ dừng lại trước cửa nhà, cô ngạc nhiên, cửa không khóa, để lại một khe hở.
Sau khi kiểm tra lại địa chỉ vài lần, cô đưa tay ra mở cửa và bước vào nhà.
Đi được vài bước, Diệp Nhược Sơ choáng váng đứng đơ tại chỗ, lòng bàn chân như bị đè lại…đi không được.
Những giọng nói mơ hồ lọt vào tai nàng…
Họ là…?.